Sau chia tay chúng ta còn gì để nói.

Nghe này.

05/02/2020

Đây không phải lời thú tội, cũng không phải lời xin lỗi chính thức, chỉ là lời muốn nói. Nên làm ơn nghe em nói.

Chúng ta chia tay được hơn hai tháng rồi đấy.

Em chẳng biết mình buồn hay vui nữa.

Cuối cùng thì, cứ ngỡ chung đường rất lâu, hóa ra lại chẳng thể chung đường, vì chúng ta cứ vô tình làm tổn thương nhau. Và vì chúng ta đều bảo thủ, đều đáng ghét. Vậy nên, chúng ta cứ cãi nhau, làm nhau buồn.

Có thể về sau anh chẳng còn quan tâm đến những cảm xúc tiêu cực của em nữa. Nhưng ít ra, tại thời điểm đó và rất nhiều thời điểm về trước, em chỉ có anh là bạn, không hơn không kém.

Có thể nhiều khi em trở nên thái quá, anh sẽ thấy em phiền. Chỉ vì khi đó, ít ra em còn có anh. Không còn ai khác. Em nói chúng ta chia tay, nhưng em không hề nuối tiếc. Chỉ là mất đi một người bạn để sẻ chia.

Chỉ là sẽ rất lâu nữa em mới có thể dang rộng vòng tay, chào đón ai đó bước vào thế giới của mình, một nội tâm đa dạng và phức tạp. Mất đi một người luôn ở đó lắng nghe những lúc em cần. Mất đi một người cố gắng hiểu em dù chẳng hiểu gì sất.

Thực ra từ đầu em đã có linh cảm, rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ đi đến kết thúc. Và nó mãnh liệt tới nỗi nó kết thúc thật. Em chẳng hề dọa hay nói chia tay cho vui, và em ngốc nghếch tới nỗi, dấn thân vào bất kể đớn đau.

Em biết rằng mình vẫn có đầy những vết thương lòng, bị hội chứng trái tim tan vỡ, nên những lần em hạnh phúc vì anh, cũng là những lần tim em bất chợt đau nhói.

Tiếng yêu đã gõ cửa trái tim em thật bất chợt, để rồi ùa vào góc ấm áp nhất trong trái tim em, hóa ra lại ngập tràn toàn là mỗi hình bóng của anh.

Bên nhau, chúng ta chưa một lần nắm tay, thơm, hôn thậm chí là ôm. Em chỉ nhớ ngày chia tay học sinh 12 năm đó, em bạo dạn chụp ảnh cùng anh những bức ảnh cuối cùng trong đời học sinh. Và đêm đó, ngóng trông anh, cuối cùng hóa thành con mèo nhỏ được anh xoa đầu.

Rồi anh đi đại học, chúng ta yêu xa, anh có quá nhiều mối quan tâm và em thì quá nhạy cảm. Vậy nên em thà chọn kết thúc một mình, dù vẫn còn yêu anh thật nhiều.

Bởi anh đâu có biết cách xa nên em trông đợi, cách xa nên em nhận ra nỗi nhớ anh cứ ngập tràn nhưng anh lần này đến lần khác làm em thất vọng, em khóc, cảm thấy tình cảm của anh và của em dành cho nhau dần nguội lạnh, những dòng tin nhắn thưa thớt dần, những cuộc nói chuyện thâu đêm chuyển thành anh đi ngủ trước.

Và anh đâu biết bao lần em đóng điện thoại, rồi tủi thân mà khóc thật nhiều.

Phải chăng trong cuộc đời chúng ta tồn tại thật nhiều cuộc gặp gỡ, đều là cái duyên. Và bất kì ai mà chúng ta gặp được, đều rất quan trọng. Chẳng hiểu không chung đường, nhưng lại cứ va vào nhau.

Em chưa yêu ai, nhưng lại chắc, hiểu mình và tình yêu của mình hơn anh đôi chút. Anh đã yêu ba người, nhưng em đã hiểu, tại sao họ lại rời xa anh rồi.

“Mai tôi sẽ rời xa kỉ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ.
Tình em có hằng vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường. “

Cảm ơn anh và những năm tháng 17 tuổi của em, thật nhiều!

Hoàng Khánh Linh | Gửi từ group Hall of Dreamers