Có một câu chuyện cổ xưa như thế này. Vào một ngày, em nhận ra mình sẽ sớm mười bảy tuổi, em liền chuẩn bị thật nhiều kế hoạch cho ngày đó. Vui sướng khi nghĩ tới chuyện thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của gia đình, nói thương một ai.

Rồi một thời gian sau, em nhận đó là ngày hôm nay. Tuổi mười bảy nhẹ nhàng bước đến bên thềm cửa, gõ nhẹ phòng em và ùa vào như cơn gió phơn chiều xuân nào mát mẻ, thanh thanh trong đời.

Ở khoảng đó, em sẽ gặp ai ngoài kia khiến mình mến yêu. Hay trò chơi nào mãi không dứt ra, và đam mê, và thề hẹn. Những chiều tan lướt giữa sân trường có hai bóng người quàng vào nhau như cành lá, nghiêng một cuộc đời ngỡ là hạnh phúc.

Mà qua. Đi rất nhẹ và buồn. Chợt một sáng em hiểu rằng tuổi xanh ấy đã kết thúc rồi. Thời gian gạch tên mình khỏi cuốn sổ trường lớp, xóa đi mất những đam mê vui chơi. Thế là người em yêu không còn ở đó, khác hẳn với chiếc bóng đôi lần bên em.

Thế là trách nhiệm của em hiện ra ở đó, tỏa sáng giữa đêm. Cha mẹ, anh chị, những người thân em biết từ khi mặt trời đầu tiên chiếu rạng trong đời dần hiện ra. Sự nghiệp, chuyện học hành, nhà cửa cứ vậy hiện ra, hiện ra mà không có tấm bùa nào để em ngăn mình nghĩ về nó.

Để quên đi. Lướt về tuổi mười bảy trong veo có bạn bè của em, có người yêu của em, có hò hẹn, có vui vẻ, có giận dỗi, có trái ngang. Thức dậy đã thấy thời gian gạch tên mình mất rồi, còn nữa đâu tấm vé để về tìm.

Còn nữa đâu bài ca mình từng hát.

Còn nữa đâu ai thương em để bây giờ thấy nín lặng khi nói thương người khác, thấy sáo rỗng, vô hồn, nhiều đắn đo. Hoặc chỉ là theo ý gia đình.

Mười bảy tuổi là quãng thời gian mà khi bước qua, em sẽ thấy nó định hình mọi chuyến đi về sau của mình.

Thấy nó thành cả chuyện đời. Mà có người tự hào, người thầm khóc, người vui vẻ.

Lại có người lặng lẽ quên đi.

Minh Tuấn