Người ta bảo cứ mỗi độ thu về là trông anh lại ủ dột gấp bội thường ngày, vài người đồng nghiệp hay trêu rằng phải chăng anh ghét mùa thu đến nỗi năm nào cũng ốm đến tiều tuỵ, hệt như một cành cây xơ xác bơ vơ giữa trời thu.

Mỗi mùa thu anh đều viết cho em một lá thư dẫu cho ô người nhận khi nào cũng để trống. Chẳng phải muốn than vãn về cuộc đời, cũng chẳng trách bất kỳ ai vô tình làm anh khó chịu. Viết thư cho em phần là để vơi bớt chút buồn tẻ, phần nhiều là vì nhớ em.

Giữa thế gian vô tình xoay chuyển khi chẳng ai là ngoại lệ của ai, anh mặc cho vết thương lòng luôn âm ỉ mà bước tiếp.

Thời gian trôi nhanh như những lời hứa hẹn. Bi thương nặng gánh trên vai anh từng ấy năm chính là chẳng thể cùng em bước tiếp quãng đường đời còn lại. Những điều đẹp đẽ khi xưa trở thành thứ làm mình đau dẫu chúng chưa khi nào thành hình, thành dạng.

Những ngày vào thu, dưới vòm của mái trường nơi mình từng hò hẹn vài khóm cúc họa mi vẫn nở rộ, một màu trắng tinh khiết xinh đẹp đến nao lòng. Cảnh sắc ấy làm anh cảm thấy nhẹ nhõm, khiến anh nhớ lại một thời son rỗi khi anh và em vẫn là một phần của nhau, khi hơi thở của chúng mình vẫn nồng đượm mùi đôi lứa.

Những tháng ngày bên em anh hiểu hết nguyên do của mọi sự hạnh phúc. Dẫu ngày hôm đó nắng gắt hay bất chợt mưa rào, em vẫn đợi ở đó. Nụ cười của em xua tan những mệt nhọc, làm cho một ngày bình thường bỗng đầy ắp niềm vui. 

Rồi thời gian trôi qua, nơi này giờ đây chẳng còn lại gì ngoài một mối tình dang dở, mối tình mà khi muốn quên đi anh cũng không thể làm được. Vắng em, thu không còn nữa những đợi mong, anh mặc mình chìm đắm trong nỗi u sầu vốn đã nằm lòng theo năm tháng.

Có nỗi bi thương cứ bám đuổi anh dai dẳng ấy là giây phút miễn cưỡng mỉm cười, lặng nhìn bóng lưng em vội vàng rời đi mà chẳng thể níu lại.

Ta xa nhau nhưng nỗi nhớ nhung chẳng hề thay đổi. Ngay cả trong giấc mơ, thứ anh trông thấy vẫn là bóng lưng em ngày ấy. Bóng lưng anh đã từng yêu thiết tha suốt mấy mùa lá đổ, bóng lưng bây giờ chẳng còn là của riêng anh.

Em ơi, sau cùng chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ với tình yêu không mang chút dối gian, chỉ có điều mình không thể siết chặt tay đến mùa thu cuối. Lúc quay lưng ngoảnh lại chỉ còn là những mảnh tình vỡ tan.

Em ơi anh vẫn ước sao thu năm này vẫn còn có em ở bên, được em sưởi ấm đôi bàn tay và trái tim anh buốt lạnh, có em cùng anh ngâm nga mấy khúc tình ca mùa thu rồi chìm trong men say hạnh phúc.

Em ơi chỉ tiếc rằng giữa biển người năm đó vài bước chân cuối mình cũng chẳng đợi được nhau.

Kim Thoa