“Hẹn một kiếp sau nhé, yêu.“

Đến cả câu chào tạm biệt của cậu cũng nhẹ nhàng, chẳng có chút gì lưu luyến, bi thương. Nó bình thản đến mức những người yêu quý cậu ở lại đây mãi mãi chẳng hiểu thấu được nỗi đau cậu đã phải chịu đựng trong những năm vừa qua.

Ngồi đây viết những câu chữ lộn xộn này, ngoài trời đang mưa, lạ lắm, sau đêm cậu quyết định rời đi, thì ngày nào trời cũng mưa. Năm ngày qua, có đêm thì thao thức nhìn lên trời mãi để tìm một vì sao, nhưng mây che hết bầu trời đen kịt kia rồi, như cách cậu che giấu cảm xúc của chính mình vậy.

Có đêm chợp mắt được một chút, nhưng mở mắt tỉnh dậy nhận ra cậu không còn ở đây nữa, lòng lại nặng trĩu, tim lại như bị ai đấy bóp nghẹt lại. À, thì ra đây là thứ cậu phải chịu đựng suốt thời gian qua.

Cậu là một cô gái tốt bụng, đáng yêu, tài năng, lại rất mạnh mẽ. Ngày nào cũng thấy cậu tràn đầy năng lượng, nhảy chân sáo chạy tung tăng khắp nơi. Lúc nào cũng thấy cậu cười, vỗ vai an ủi người khác. Nhưng chẳng ai để ý rằng cậu cũng là con người. Cũng biết buồn, biết tổn thương, đau, suy sụp, gục ngã.

Để khi cậu đi rồi, lục từng trang note cậu viết mới biết. Có đêm cậu khóc ướt cả gối, gào thét giật cả mớ tóc trên đầu mình, đầu cậu đau đến phát điên, lồng ngực khó chịu như có thứ gì đấy đè nặng lên, chỉ thở thôi cũng thật khó khăn. Nhưng người ta cứ nghĩ, cậu mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm, cứng cỏi lắm, sẽ chịu đựng được hết thôi, sẽ tiếp tục ở lại đây thôi.

Không phải lần đầu cậu cố gắng để kết thúc cuộc sống của chính bản thân mình. Có được gọi là ích kỷ không khi cứ lần này đến lần khác mọi người giữ cậu ở lại đây, ở lại cái thế giới tàn nhẫn này, bắt cậu chịu đựng cái cảm giác đau đến quặn thắt ruột gan?

Rồi sau mỗi lần đấy, cậu lại cười thật tươi, nói bản thân mình ổn rồi. Ổn cái mẹ gì chứ, cậu có ổn đâu, tại sao cứ phải nói dối như thế? Con điên này, tại sao không gào khóc thật to để người ta có thể ôm cậu chặt hơn nữa.

Người ta cứ đợi đến khi cậu đi rồi mới nói cái câu giá như. Giá như ôm cậu chặt hơn. Giá như nắm tay cậu lâu hơn. Giá như có thể nói chuyện và lắng nghe cậu nhiều hơn. Giá như. Nhưng cậu đi rồi, nói mấy lời vô nghĩa đấy có tác dụng gì cơ chứ, cậu đi thật rồi.

Những trái tim cô đơn và đầy tổn thương ngoài kia, mong khi đau đớn có thể khóc thật to, tìm được một nơi để có thể dựa vào, sưởi ấm và chữa lành thứ tổn thương trong lòng, có thể ở lại đây và tiếp tục sống.

Mong con người có thể sống dịu dàng với nhau hơn nữa, có thể thấu hiểu và lắng nghe tất cả thứ suy nghĩ bộn bề trong lòng nhau. Vì ta mãi chẳng thể biết được ngày mai người ấy liệu có còn ở đây hay không.

Hẹn cậu một kiếp sau. Sẽ ôm cậu chặt hơn, nắm tay cậu lâu hơn, xoa dịu tất cả nỗi đau cậu đã phải chịu đựng, lắng nghe cậu nhiều hơn, sẽ bù đắp tất cả cho cậu. Ngủ ngon nhé, thiên thần bé nhỏ của bọn tớ. Yêu, thương cậu thật nhiều, hôn cậu thật lâu. Ngủ ngon nhé.

Tung Thien | Gửi từ group Hall of Dreamers