“Hình bóng ấy rồi sẽ trở thành hồi ức mà tớ chẳng thể chạm đến”

Ngày mai cậu đi rồi, rời xa thành phố biển sau vài năm tìm kiếm cho câu trả lời nơi nào thuộc về mình, về với Hà Nội thơm nồng mùi hoa sữa. Chỉ tiếc rằng nơi đẹp đẽ ấy lại không có hình bóng của chúng ta.

Câu tạm biệt tớ chẳng dám thốt ra, nó nghẹn lại nơi cổ họng rồi trôi theo những giọt nước mắt chảy ngược vào lòng tớ. Thời gian của chúng ta sắp hết và cơ hội để bày tỏ nỗi lòng với cậu cũng dần cạn kiệt nhưng tớ đã chọn im lặng. Chấp nhận giữ lại tình cảm suốt bao năm qua cũng là giữ lại trong kí ức nhau một tình bạn đẹp. 

Hai năm qua cậu rời Hà Nội để xóa mờ đi hình ảnh đó, tình cờ cậu gặp tớ, người có nụ cười giống hệt cô gái trong quá khứ. Giây phút cho phép cậu bước vào cuộc sống mình tớ đã hiểu rõ chúng ta không thể nào bên nhau thế mà tớ vẫn cố chấp mặc cho kết quả có ra sao.

Chỉ là thời gian ở bên cậu quá đỗi bình yên làm tớ quên mất mình đang mang thân phận của một chiếc bóng và sau hôm nay cậu đã quyết định quay về với bản gốc nơi xa xôi ấy ngay khi nhận được dòng tin nhắn thoại. Âm thanh của đoạn tin nhắn tớ nghe chữ được chữ mất nhưng ánh mắt quá đỗi ấm áp, dịu dàng này của cậu khiến tớ hiểu bản thân đã sắp mất đi người mình yêu thương rồi.

Thời gian có thể ngừng trôi chút không vì có những lời tớ vẫn chưa kịp nói, chầm chậm thôi để giây phút này tớ được ở gần cậu thêm đôi chút. Cậu có thể nán lại nơi này vài phút không vì cái nắm tay ấy vẫn chưa được vẹn nguyên, bàn tay đã giúp tớ đứng dậy sau bao lần bản thân vấp ngã.

Tớ có thể ôm cậu một cái không, để sưởi ấm cho trái tim nhỏ bé này bởi hết đêm nay người đi kẻ ở sẽ chẳng còn ai kiên nhẫn bên cạnh tớ như cậu nữa. Cậu có thể nói vài lời nữa không, để giọng nói ấm áp này được lưu giữ mãi, để sau này nếu có gặp lại nơi phố xá đông người, chỉ cần cậu cất giọng tớ sẽ nhận ra ngay.

Vì tớ biết rằng không thể nắm giữ được quá khứ nên mới trân trọng những giây phút đẹp đẽ cuối cùng này. Rồi mai mình xa nhau, tớ sẽ khắc ghi khoảnh khắc ấy trong tim, khắc thật sâu, giữ thật lâu.

Tớ cũng hiểu câu chuyện của chúng ta sẽ trở nên xưa cũ, mà phàm là chuyện cũ thì sẽ có lúc quên đi nhưng xin cậu hãy nhớ giây phút này tớ chỉ muốn lưu giữ cả đời.

Thời gian như mưa hoa bay, thật đẹp và cũng thật nhanh chóng, dù sức lực của con người có mạnh đến đâu đều phải chịu thua. Một người nhỏ bé như tớ cũng chẳng thể níu giữ được thế nên cũng xin cậu để giây phút này trôi theo dòng chảy thời gian, để chúng ta tương lai sẽ hạnh phúc kể cả không cùng nhau.

Lần này tạm biệt, không hẹn ngày tương phùng

Lần này tạm biệt, mong cậu sống bình an dù cho hai ta cả đời không gặp lại.

Hà Thụy