Em,

Người ta vẫn bảo nhau rằng tình yêu không nói mới là tình yêu đẹp nhất bởi nó âm ỉ nhen lên từng giây từng phút, qua hết tháng năm dài. Dù là một tình yêu thầm kín chưa được chắp đôi cánh can đảm để bày tỏ với người kia, hay khi cả hai đã gọi tên nhau bằng thứ tình cảm đẹp đẽ nhất trên đời thì cũng không nên quá nhiều lần nói yêu, nói nhớ.

Tôi bỗng nghĩ về tiếng yêu đã trao em từ lâu về trước, hay mới tuần rồi hay mới hôm qua. Chợt nhận ra khi mình nói yêu ai đó, khoảnh khắc ấy không đơn giản chỉ là một lời thổ lộ, khẳng định hay thói quen buộc miệng trong tíc tắc dại khờ.

Khi tôi nói yêu em, có nghĩa rằng tình yêu này là cảm xúc vừa vặn nhất mà tôi đã tìm kiếm trong những năm tháng tuổi trẻ của mình. Là trong vô vàn nhân ảnh thoáng chốc vụt qua nơi thế gian vội vã, ta đã chọn nhau để trái tim này thôi chỉ biết mỗi việc đập những nhịp tẻ nhạt vốn dĩ như một quy luật sống còn. Là khi em phút chốc yếu mềm, tình yêu này sẽ nhân danh tôi để em dựa vào mà bật khóc.

Khi tôi nói yêu em, có nghĩa rằng so với những chênh vênh đang chờ chúng ta phía trước, tôi vẫn chọn lời yêu đã ngỏ làm sức mạnh để vượt qua. Mình rồi sẽ có đôi lần cãi vã, vài ba lúc lặng im chờ người kia hiểu thấu rồi chân thành xin lỗi, em biết mà. Những lúc ấy, tình yêu này sẽ lên tiếng để tôi biết mình phải giữ em lại, bằng mọi giá, luôn luôn.

Khi tôi nói yêu em, có nghĩa rằng mai này nếu đời trêu ngươi chúng ta bằng cách đặt tôi vào ngã tư, ngã bảy của những sự lựa chọn mà cho dù níu hay buông, tôi vẫn phải nhận về mình thương tổn và dằn vặt đến sau cùng. Hi vọng rằng, vào thời khắc phân vân chọn lựa kiểu đớn đau ít nhiều mà mình phải nhận lấy, tôi sẽ vì tiếng yêu ấy mà đặt em ở sự ưu tiên khiến bản thân có thể mỉm cười vì ít nhất đã chọn điều xứng đáng hiển nhiên.

Khi tôi nói yêu em, có nghĩa rằng tôi vẫn luôn ở đây, cạnh em, để biết cô đơn là điều chẳng ai muốn nhận về. Góc phố với cái nắm tay thật nhẹ, quán quen có người kia kề cạnh mỉm cười, ngôi nhà có hai chiếc cốc xinh được pha trà mỗi sáng, ta cùng nhau thủ thỉ về bao chuyện trên đời. Xuân qua, hạ tàn, thu đến, đông sang, bình yên mà mình mang theo sẽ là hiện thân của những lần tiếng yêu được nói.

Tôi đã nói yêu em bao lần, thật sự lòng này chẳng rõ. Chỉ là vào phút giây trái tim khẽ gọi tên ai đó rồi trao họ tiếng yêu, vũ trụ này vì thế mà trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Tôi, em, chúng ta, chẳng phải tồn tại trên đời là để yêu và được yêu bởi một người khác hay sao?

Ngày nào tiếng yêu này còn muốn trốn chạy khỏi đầu môi, nhẹ đến bên trái tim người mà tôi muốn dùng cuộc đời hữu hạn của mình để hết lòng bảo vệ, ngày ấy tôi còn biết vì lẽ gì mà bản thân mỉm cười những lúc an vui hay òa khóc những khi đau lòng.

Hôm nay tôi yêu em. Em hãy đọc lại dòng cạnh bên, mỗi sáng. Dẫu tiếng yêu đôi khi nghe có nhàm chán nhưng xin em hiểu đó chẳng đơn thuần là một thói quen. Vì em chính là nguyên do tôi muốn giữ trọn tình yêu này bên đời, dẫu rằng ngày mai chưa kịp đến.

Tôi và em, tự tâm can, hãy vì nhau mà cất tiếng lòng và ôm hôn nhân duyên này nhiều hơn hôm qua một chút, cho niềm tin nhân đôi và hạnh phúc vỡ òa để nhận ra chúng ta chọn sống trên đời vì mỗi ban mai đều được bên cạnh người mà mình tha thiết muốn chở che.

Phong Linh