Năm 2000 thật êm đềm.

Trong cuộc đời này, âm thanh mà tôi sợ nghe nhất đó chính là tiếng xe cấp cứu. Nó đã lấy đi một nửa thân xác của tôi, và cho gia đình tôi. Gần hai mươi năm đủ để hình ảnh ấy dần phai mờ vì luôn lao đầu vào chốn vật chất xa xỉ.

Nhưng với tôi, mỗi khi nhắc lại hoặc tình cờ “thấy lại”, tôi thấy tim mình như nhói lên từng nhịp.

Có lẽ tất cả khoảng thời gian đó là quá đủ, và hơi thừa thãi cho những tâm hồn chắp vá hàng trăm đau thương kia.

Khi ấy, tôi chưa trở thành một hình hài. Mẹ tôi sinh người con gái thứ hai, nhưng không may cô ấy không có sự sống trọn vẹn. Chị đã ra đi trong cơn bệnh hết sức đau đớn của mình, và tiếng cấp cứu năm ấy vào lúc nửa đêm ắt hẳn lấy đi rất nhiều nước mắt của cả nhà tôi. 

Mười bảy tháng, khoảnh khắc ngắn ngủi ở bên cạnh, được khóc, được cười, được sống như những đứa trẻ khác. Có lẽ đâu đó trên thế gian, cô ấy vẫn luôn mỉm cười, thầm chúc phúc tất cả điều an lành nhất dành cho anh em tôi, cha mẹ tôi.

Đôi khi thả hồn mình vào con đường vắng, tình cờ nghe được tiếng còi xe cấp cứu kêu inh ỏi, vội vụt nhanh trước mắt tôi, dòng người điên đảo ngoài kia đang chờ cho xe đi qua. Như thể có một ai đó đang níu lấy bàn tay tôi lại khi tôi sắp vấp ngã, vấp ngã lúc tâm hồn mình đang để khoảng không nắm giữ.

Lúc còn nhỏ, mẹ tôi thường hay chở tôi trên chiếc xe đạp cũ. Lần nào đi về cũng nghe thấy âm thanh bi thương ấy, và tôi biết ắt hẳn lòng mẹ đang dấy lên đớn đau từng phút.

“Con biết không, hồi nhỏ chị con đã từng ở trên xe cấp cứu, dường như lúc ấy tâm hồn mẹ như muốn tan vỡ. Nhưng bây giờ, mẹ thật sự mất chị rồi..”

Con đường hôm ấy dù đông người đến cỡ nào, văng vẳng bên tai tôi chỉ có tiếng nói từ hai con người đang dày vò tâm can nhất: Tôi và mẹ.

Thời gian như ngừng trôi, và mỗi khi bước ngang qua bệnh viện tử thần ấy, tôi lại thấy sóng mũi mình hơi cay, may là có gió hong khô.

Có những lúc thấy mình cô đơn, bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm của cô ấy đang ở cạnh bên, dù đó là ảo giác của vài kẻ huyễn mộng.

Nhưng tôi luôn hi vọng, mỗi lần tôi khóc đều có bàn tay chị êm đềm ôm lấy thân xác tôi.

Trong giấc mơ của một đêm Sài Gòn xa xỉ.

Thật tiếc cho cuộc đời bạc, chúng ta chưa được nhìn ngắm khuôn mặt nhau mà nỡ vội chia lìa.

Thần chết, tính toán tài tình và lợi dụng lòng tham yêu thương.

Cho một số người như chúng tôi.

Liệu anh có nhớ
ngày rời xa
anh một nơi
cô ấy một nơi
và ngày anh về thì cô ấy đã qua đời.
Liệu em có biết
ngày em chưa chào đời
có một người vội vã ra đi.
Hỡi cuộc đời vô thường
nếu không ban được phép màu cho cõi chết
thì hãy ban cho những người khổ nhọc
một lần “sống”.

Nguyễn Thị Minh Hằng | Gửi từ group Hall of Dreamers