Những ngày cuối năm, gió bấc tràn về cuốn lấy từng chiếc lá vàng còn sót lại trên cây, những cơn mưa lạnh phủ trắng xóa từng con đường đi, khung cảnh thật khiến cho tâm trạng của con người ta dễ nặng trĩu đi vài phần.

Tôi trầm ngâm nhấp một ngụm trà, thả mình phiêu theo từng giai điệu buồn của bản nhạc và hình ảnh của em từ từ hiện ra trong tâm trí như một câu ca đã nằm sẵn trong lời ca.

Em của tôi là mối tình đầu ngây ngô, bông hoa đỏ thắm đã tỏa hương sắc trong suốt những năm thiếu thời.  Hóa ra thời gian chưa từng làm mờ hình bóng của em trong lòng tôi, chưa từng dù chỉ là một chút.

Tôi đã dành nhiều thời gian để ngẫm nghĩ mọi điều trên đời, cuối cùng, thứ khiến tôi chưa từng ngừng tìm kiếm câu trả lời chính là tình cảm tôi dành cho em. Là vì ngày đó tôi biết mình đã yêu nhưng sẽ chẳng bao giờ có được em nên mới nuối tiếc mãi không thôi hay là vì không thể có được em, nên tôi mới trao em tình sâu nghĩa nặng đến vậy.

Tôi đã yêu em như thể cả khoảng trời bao la của quá khứ ấy có duy nhất một mặt trời là em, kể cả mặt trăng cũng là em, hằng hà sa số vì sao cũng chỉ là sự hiện diện cho nỗi nhớ em. Sự xuất hiện của em đã khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, mọi điều diễn ra trong cuộc sống của tôi ngày ấy đều không thể khiến tôi bận tâm tới nữa.

Tôi thương em như cái cách hoa tử đinh hương quyến rũ lấy lòng người, khi thì khiến cho người ta có cảm xúc mãnh liệt, lúc lại mang về những e ấp, đầy mơ màng. Thứ tình cảm ấy đã hiện diện trong bức tranh thanh xuân của tôi, khắc họa một nụ cười duyên và mùi hương tóc thân quen của người con gái có dáng dấp nhỏ bé.

Nếu khi ấy chúng ta có được nhau thì chắc duyên phận này đã bền lâu theo năm tháng. Thời gian trải qua cùng nhau nếu dài như thế, tôi không biết liệu mình có trân trọng từng khoảnh khắc bên em như bây giờ hay quên dần những điều quý giá thuở đơn sơ để rồi ôm những tan vỡ trong lòng sau mỗi cuộc cãi vã như bao kẻ đang yêu đương khác.

Nếu khi ấy chúng ta có được nhau, tôi muốn biết em vẫn nguyện ôm lấy đôi vai hao gầy đã mỏi mòn chờ em ở nơi phố vắng, quán quen sau bao lâu gắn bó nữa hay không, hay em chỉ vội đến rồi vội đi ra khỏi cuộc đời tôi như cơn mưa rào đầu hạ cuối xuân.

Chỉ là đôi câu nếu như mà sao tôi lại xót lòng đến thế này.

Thanh Sương