Người ta tìm thấy Yên trong tình trạng bê bết máu. Những mảnh chai vẫn còn vương vãi trên sàn nhà, đồ đạc lộn xộn, vài viên thuốc an thần còn sót lại trong lọ cũng rơi ra ngoài. Mọi thứ đều hỗn độn. Dường như đêm qua là một đêm rất dài với Yên.

Em nằm ở đó, cơ thể lạnh tanh không còn hơi thở.

Bất ngờ và khó tin là tất cả những gì họ nghĩ được khi nhìn thấy cô gái nhỏ đã quyên sinh. Một ngàn câu hỏi tại sao được đặt ra. Rõ ràng sáng hôm qua em vẫn đi làm, còn vui vui vẻ vẻ nói cười với đồng nghiệp.

Trưa qua vẫn hoàn thành sấp báo cáo sếp giao như mọi khi. Tối qua vẫn say xỉn cùng bạn thân ở bar, đưa bạn về đến nhà vẫn không quên tặng cô bạn yêu quý một cái ôm ghì.

“Không thể như thế được.”, “Thật là khó tin”, “Tại sao phải chết chứ, cuộc sống đang tốt như vậy mà?”

Người ta không ngừng tranh luận và bàn tán nhỏ to, có người thương tiếc, có người ác ý, nhưng gia đình em chẳng buồn để tâm đến những điều đó nữa. Mẹ em khóc nấc đến ngất đi, bố em như chết lặng khi nhìn thấy cô con gái mình nằm đó, mãi mãi.

Tang lễ của Yên diễn ra vào một ngày tiết trời rất tệ. Bên ngoài mưa rơi nặng hạt, vài tia chớp xẹt ngang bầu trời âm u, gầm gừ. Cả căn nhà phủ một màu tang tóc thê lương.

Mẹ em gào khóc thảm thiết, bà cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi khi người ta đến viếng em lần cuối: “Tối hôm trước khi tôi ngủ, nó vẫn còn chúc tôi ngủ ngon, mà bây giờ đã thành thế này. Nó chẳng để lại lời nào. Tại sao con ơi?” Tiếng mẹ em như ai oán vọng thấu cả trời xanh…

Lâm đến nhà em sau khi gia đình đã hoàn tất tang lễ, giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Một lần cùng anh ngắm biển đêm, đột nhiên Yên thốt lên:

“Nếu mai này em chết, anh Lâm mang em về với biển cả nhé. Em thích được sóng vỗ về.”

Lúc đó anh tưởng rằng Yên đùa, cứ bảo em là con bé ngốc. Nhưng giờ anh mới hiểu, Yên không đùa, em đã vốn có dự định từ lâu.

Chắp nối những kí ức, có lần Yên đã dùng hết can đảm thỏ thẻ với anh việc mình trầm cảm, mọi thứ đều quá sức với em. Em không tìm được lý do để sống tiếp. Hình như, hình như mọi thứ anh đều từng nghe Yên nói một lần.

Nhưng anh đã không để tâm. Ba ngàn đêm hối lỗi cũng không đủ để anh tha thứ cho chính mình. Em đi rồi, đi mãi, không bao giờ kể anh nghe về những khó khăn nữa.

Lâm mang tro cốt Yên đi Maldives. Ánh hoàng hôn buông xuống mặt biển dịu dàng, anh gieo Yên vào lòng biển cả. Ngước nhìn phía chân trời, Yên đang nhìn anh nở nụ cười hiền.

Hoàng hôn ôm em vào lòng Biển ru em giấc mộng vĩnh hằng. Em tự do rồi. Kiếp sau phải thật vui vẻ nhé, mong em một đời an yên. Tạm biệt, Yên đợi anh nhé!

Nguyễn Ngọc Như Thảo | Gửi từ group Hall of Dreamers