Nếu một ngày tôi biến mất thì cậu có tiếc nuối không?

Cuộc sống dạo gần đây thật nhiều xáo trộn, tôi chẳng may mất đi những mộng mơ của mình mà có một người từng nói với tôi rằng,

“Nếu một ngày nào đó mộng mơ của cậu tự tan biến nghĩa là cậu đã đánh mất cuộc đời của mình.”

Phải chăng tôi đang đánh mất điều đó thật sự.

Tôi chông chênh lắm, như thể đang đứng ở mép vực, tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào một ngày như thế này, không phải chỉ riêng hôm nay nay mà dạo gần đây tôi chẳng còn thiết tha với những ước mơ bay bổng.

Và phải chẳng, tôi đang dần mất đi bản thân mình.

Tôi lùng tìm mọi ngóc ngách của lí trí chỉ để tìm ra một câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi của mình nhưng thứ tồn đọng trong tôi lúc này, lại chẳng gì ngoài sự rỗng tếch. Tôi mơ hồ, mông lung và bất định.

Tôi chẳng biết mục tiêu của ngày mai là gì, chỉ biết mỗi ngày mình còn thở là còn sống thôi. Bao hoài bão trước kia tôi ghi dấu nay cũng hoá mây xanh bay ngang trời. Tôi đang chết mòn trong những nghĩ suy của mình, tôi đang bất lực, với chính tôi.

Đôi lần, tôi tự vấn, ấm áp thực sự là như thế nào và bình yên cảm giác nó ra sao. Nhưng bao lần tôi tự hỏi mình thế, tôi lại không thể có được câu trả lời, chỉ biết hôm nay, mưa rơi không ngớt và lòng tôi thì cũng như tuôn trào một ít nước mắt.

Tôi không hiểu sự an yên của một người là như thế nào, tôi chỉ biết khi họ nghe một bản nhạc sầu muộn, miệng vẫn mỉm cười và ngước về nơi xa xăm. Có lẽ, lòng họ mưa đã thôi rơi.

Tôi biết bầu trời nào trước khi giông tố thì cũng là màu xanh, bình yên nào cũng sẽ bị đánh đổi. Tôi chỉ mong lòng mình mưa không rơi nữa, bởi lẽ màn đêm đã ghé lại từ lâu, vạn điều hanh hao nay lại tồn đọng thêm nhiều nữa, tôi biết trước được chỉ là không ngờ lại buồn bã đến thế.

Cậu thì luôn mong tôi mãi vui, mãi được yên bình, nhưng xót xa này có lẽ sẽ còn tựa lại lâu lắm. Nhiều lần muốn đánh đổi muộn phiền chỉ để lấy vài thoáng bình an nhưng sự đánh đổi nào mà không nhiều mất mát, cậu nhỉ.

Tôi sợ tôi đánh mất chính mình, sợ đánh mất luôn cả cậu, tôi e sợ nhiều hơn và như thể bị sự cô đơn nuốt chửng mình.

Thật lắm bi thương đúng không, vốn dĩ cuộc đời là một vòng tròn quay mãi, có được bình yên rồi thì chẳng bao lâu lại nếm trải xót xa thôi. Tôi chỉ mong, cậu đừng mang chung một nỗi niềm cùng tôi, vì bi thương chỉ từ một người, nếu cả hai đều như thế thì thành bi kịch mất rồi, cậu nhỉ.

Và cậu này, nếu một ngày tôi biến mất, cậu có buồn không, nếu một ngày, áng mây lướt ngang đời cậu thì cậu có vui trở lại, hay không.

Nguyễn Hoa Đan | Gửi từ group Hall of Dreamers