Tháng Năm của em là tháng năm của tôi.

Hà Lan gục xuống sân ga, tôi ngoảnh lại nhìn mà lòng đau như cắt. Biết là đớn đau đến thế, nhưng tôi vẫn buộc phải rời đi. Em cũng đừng quá bận lòng mà tự trách bản thân mình đến vậy, vì rằng sự dang dở này đương nhiên là một trong số những quyết định đường đột của tôi rồi.

Tôi yêu làng Đo Đo, tôi yêu Hà Lan. Tình yêu này vĩ đại đến mức tôi có thể chấp nhận từ bỏ mọi thứ chỉ để được nhìn nó bình yên. Nhưng tôi không thể ích kỷ giữ mãi nó cho riêng mình như vậy.

Tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi này lần nào nữa, bởi những hoài niệm kia quá lớn để tôi có thể bắt đầu lại mọi thứ. Tôi chẳng làm thế vì bản thân mình, mà đó là điều tốt nhất cho Hà Lan. Rồi em sẽ quên đi tôi trong một chiều nào đó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cũng đã bảy năm kể từ ngày hôm đó, cái ngày mà tôi quyết định sẽ trở thành một con người khác, bỏ lại những dự định mà tôi đã từng ấp ủ với Hà Lan. Nhưng sự cố chấp trong tôi dường như chẳng thể nào nguôi ngoai, tôi vẫn thường mơ thấy Hà Lan mỗi đêm cô đơn tĩnh mịch.

Có lẽ tình yêu của tôi dành cho Hà Lan quá lớn, đến đổi dù cho tháng năm có qua đi, tôi cũng chẳng thể nào quên được đôi mắt biếc ấy. Mỗi lần như thế khoé mắt tôi lại cay xè, mặn đắng nơi đầu môi.

Đôi lần, tôi lại lục lọi những lá thư nhàu nát nơi con tim chật vật. Vài dòng chữ nguệch ngoạc dường như đã phai mờ theo năm tháng, lấm lem trên đôi bàn tay chai sạn.

Những lá thư viết rồi nhưng tôi lại chẳng dám gửi đi.

Tôi sợ những năm tháng biền biệt kia sẽ lại ùa về khiến cho Hà Lan ray rứt, khổ đau.

Có lẽ tôi sẽ sống như thế này đến khi mình già nua. Đôi khi, tôi lầm tưởng mình là cách chim lạc loài giữa trời không hiu quạnh, sải cánh bay đi đến cùng trời cuối đất.

Ừm, đến một lúc nào đó tôi sẽ nhận ra rằng sự cô đơn cũng chả đau buồn đến thế. Đúng hơn là tôi chỉ thật sự cảm thấy hạnh phúc khi được nhìn thấy Hà Lan hạnh phúc.

Hà Lan yêu dấu của tôi, những gì đã qua rồi thì em ơi xin đừng luyến tiếc, dù rằng sự mất mát lớn lao này sẽ bám lấy em cả đời, tuyệt nhiên trở thành gánh nặng trên đôi vai gầy yếu ớt.

Em cũng đừng vì thế mà tự dằn vặt bản thân mình, cũng đừng dè chừng mỗi khi tình yêu của em chớm nở, hãy cho người ta một cơ hội mà chăm sóc em. Em xứng đáng với tất thảy điều đó mà, đúng không?

Trần Hoài Phúc | Gửi từ group Hall of Dreamers