“Em là mỹ cảnh đẹp nhất trong muôn vàn hữu cảnh của dương gian trường kì.”

Anh đang vẽ em đấy à? Ừ anh vẽ em.

Cô ấy ngồi lại phía khung cửa sổ hắt nắng, tay đan mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ đôi lần, thi thoảng khóe môi cong lên, bặm môi ửng đỏ rồi cười lên như tia nắng rạng ngời.

Cô nói đôi vai thô gầy bỏng rát, quay lại phía khung cửa, hướng mắt về khoảng trời chói nắng, phụng phịu với người đàn ông đang chăm chú tạo những nét vẽ màu tình: Anh, hôm nay … là nắng phải không?

Anh ngước lên với ánh nhìn nhăn nheo, đôi mày ngài được tỉa tót gọn ghẽ như chụm lại thành cụm, chạm vào mền tóc chói chang, lóng lánh như ngàn: “Hôm nay là một ngày nắng, nắng gay gắt của đầu hạ rời xuân.”

Sáu giờ, nắng hiền và mang màu âm ấm, anh muốn cô cân nhắc việc ngồi lại cùng bức tranh dang dở hoặc trở lại phòng để anh kể chuyện cho nghe. Cô lắc đầu khe khẽ, chỉ vào bức tranh, bảo anh cứ thành hoàn.

Đây là lần duy nhất anh vẽ người yêu sau bao năm hành nghề bút biếc, anh có thể họa vẽ cô trên nền giấy một vài lần khác sau này hoặc có thể sẽ chẳng bao giờ nữa.

Trong ánh mắt lấp lánh màu trời ấy, anh vẽ dải ngân hà cao rộng sáng loáng, hết thảy những gì đặc biệt của vũ trụ bao la. Hòa làm một, long lanh đến ngẩn người, dù cho trong hốc mắt ấy chỉ là một khoảng đen nhèm của buổi đêm tịch mịch, không vì sao, chỉ một màu hun hút.

Ảo diệu của ánh mắt đóng sầm lại từ khi cô cứu anh ra khỏi trận địa trong một lần thực thi nghiệp vụ, viên đạn xuyên qua hai hốc mắt, có thể hư cấu nhưng đã gây tổn thương giác mạc cùng di chứng mù lòa, anh cũng từ đó mà đi cùng cô đến tận sau này.

Và sau này, anh mới nhận ra duyên phận thật đớn đau, đem tới lo sợ khi sắp phải xa một người. Dòng chữ kết luận như chiếc dao găm đâm thẳng nơi lồng ngực, rõ ràng, đậm nét: Ung thư máu.

Có lẽ vì vậy mà anh kí họa cô trên nền giấy một cách kì công, anh vẽ sống mũi cao, anh vẽ đôi mắt đẹp, anh tô môi đỏ cùng má phấn hồng hào, anh thầm thì gửi ước nguyện của mình vào gió: “Ngày tháng sau này sẽ đối xử với em tốt hơn những gì anh đã từng.”

Nhờ vả xong xuôi, anh đưa cô về ở với người ta, đem theo lời hứa sẽ bên cô khi kết thúc chuyến công tác dài ngày. Tâm niệm ấy vẫn đeo bám dày vò anh ngay cả khi đôi mắt nhắm, bàn tay dần lỏng bức tranh mà anh đã kì công vẽ cô cả ngày trời.

Hôm ấy bầu trời không một vì sao, đen kình, tăm tối. Chỉ khung cửa nhỏ vẫn tựa cửa mong chờ một dáng hình quen thuộc chỉ có thể lục lọi nơi tâm tưởng. Khước từ sự trở lại, vẫy vùng với thiên thu…

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers