11/05/2020

Nhật ký vắng anh

Em lục lọi hết mọi nơi, lần mò mọi ngóc ngách, tất cả những nơi mình đã từng cùng nhau đi tới. Em vội vàng bởi em sợ trời sẽ sáng, sợ bình minh sẽ lên, sợ bầu trời sẽ tỏ, sợ phải chấp nhận sự thật, rằng anh đi rồi.

Em ngửi thấy mùi tinh khôi của sáng sớm, trong lành của sương lạnh. Những buổi sáng anh nắm tay em, đi bộ trong thành phố, dọc bờ sông vắt ngang mảnh đất Sài Gòn, nơi vô tình đã nuôi hai tâm hồn ta lớn trong đậm đà thương mến.

Vài ba quán nhậu vẫn còn sáng đèn, nhìn ly bia sắp cạn, em nhớ những ngày mình đã uống cạn đớn đau ở đây. Anh đã đi đâu rồi? Anh biến mất mà chẳng có lấy một lời với em, chẳng màng khiến em an yên như cách anh vẫn hay làm.

Anh đâu rồi? Sao chẳng đến ôm em thật chặt những khi em yếu đuối thế này? Anh chỉ cần để em tựa đầu vào lòng, em sẽ khóc nức nở thật to, sẽ ôm siết anh thật chặt cho đến khi nước mắt làm ướt đẫm áo anh. Anh chẳng cần phải an ủi, chỉ cần hiện diện mà thôi, chỉ như vậy thôi cũng đã đủ làm em thấy an lòng.

Em ước mình có thể gào thật to trong cái thinh lặng của Sài Gòn, gọi anh đến khan cổ họng chỉ để được thấy anh đến trước mặt em điềm đạm, hệt như mọi lần em phát điên vì những thứ linh tinh mình đã quên, còn anh thì âm thầm ghi nhớ cho em.

Ở đâu em cũng thấy hình bóng, thấy nụ cười và dáng vẻ ít nói của anh. Em muốn cảm thấy ánh mắt của anh nhìn em, như cách anh khiến em thấy được yêu thương, kể cả là với những điều nhỏ nhoi nhất.

Nhật ký vắng anh

Em đã khóc đến cạn nước mắt, lòng em đã đau đến tê liệt tâm can, em cũng đã phát điên đến không còn gì, nhưng anh vẫn chẳng đến như ngày xưa, vẫn chẳng vỗ về em, cười với em, ôm lấy em.

Em vẫn nhớ căn phòng lạnh anh nằm ở đấy, vài lần cố nắm lấy tay em. Em đã nắm tay anh rất chặt, em không nói thành lời, em lúc ấy thực sự rất sợ mất anh nhưng em không khóc vì em vẫn hy vọng, dù nó có mong manh đến chừng nào đi nữa.

Vậy mà em đã khóc rồi anh có biết không, anh buông tay em lạnh băng như đá, nhẹ bẫng như chiếc lá rơi, những chiếc lá anh vẫn hay chỉ em xem mỗi lần mình đi dạo cuối thu.

Em nhớ tiếng mình khóc và cả anh nữa. Giờ ngồi đây, gục đầu lên đôi bàn tay anh từng nắm giữ, em nghĩ về tất cả mọi chuyện đã qua. Em muốn anh được an yên nơi không có muộn phiền nên em đã mạnh mẽ để bước đi, nghĩ về anh là hậu phương yên bình của em.

Có điều mỗi khi vấp ngã em lại như một đứa trẻ, lại òa khóc, trong lòng lại cuồn cuộn bão giông, lại nhớ đến anh, nhớ đến thét gào đau đớn.

Em lại khóc rồi. Một đêm dài đã qua, em nghe tiếng chim ríu rít bên tai, những tia sáng đầu tiên đã làm em ấm dần như cách anh vẫn nắm tay em thật chặt vì sợ sương làm em lạnh. Một ngày mới lại sắp bắt đầu, em sẽ lại tập quên anh đi một chút.

Em nhớ anh.

Marece Hib | Gửi từ group Hall of Dreamers