3:00 AM

Tôi choàng tỉnh.

Sách, bút bừa bộn trên bàn làm việc.

Tôi tự cảm nhận được cơ thể đang ngày một yếu dần của mình.

Kahil Gibran đã từng nói: Hãy tin tưởng vào những ước mơ, vì bên trong chúng ẩn chứa cánh cổng vào cõi vĩnh hằng.

Cái chết suy cho cùng, chỉ giống như một cánh cửa, mà khi ta đã sống thật trọn vẹn và hoàn thành sứ mệnh của cuộc đời mình ở kiếp này, bước qua cánh cửa ấy, ta lại bắt đầu một sự sống mới, thực hiện những sứ mệnh mới.

Nhưng tôi sẽ vô cùng sơ hãi, dằn vặt, đớn đau và nuối tiếc nếu thần Chết tới mang tôi đi khỏi Trái Đất. Kiếp đời này tôi đã nợ mình quá nhiều: Nợ một lần đối xử dịu dàng, một lần bao dung, một lần trân trọng,một lần thông cảm, một lần yêu thương.

Và giả dụ như nếu tôi có một điều ước khi tới thế giới bên kia, có lẽ điều duy nhất tôi mong muốn đó là ở kiếp sau, tôi sẽ lại được sinh ra là chính tôi, với chính hình hài này, thân xác này để có cơ hội chuộc lỗi với chính bản thân mình.

Cuộc sống cũng giống như một bông hoa hồng, vẻ đẹp luôn đi cùng gai, không hạnh phúc nào mà không từng trải qua thương đau và mất mát. Cuộc sống luôn thay đổi, lòng người cũng vậy. Nhân sinh nếu mãi chỉ như lần đầu gặp gỡ thì đã không có sân, si, hận, thù.

Mỗi người ngang qua cuộc đời ta dù cho ở lại hay đã rời đi, vẫn luôn để lại dấu chân trong tim ta mãi không thể xóa nhòa, ta cũng từng vì họ mà thay đổi ít nhiều. Nhân duyên ông trời đã định, không thể ép buộc.

Ấy vậy mà cớ sao con người ta, sau bao năm tháng thương người, thương đời lại vô tình hay cố ý bỏ rơi chính mình trong đau thương và đổ vỡ? Sao vẫn mãi khắc khoải nhớ nhung chờ đợi những bóng hình đã rời đi khỏi thế giới của mình?

Tôi. Là cố ý…

Tôi vẫn luôn quan niệm rằng không nên cố gắng quên đi một điều gì đó, vì nếu quên được đã chẳng cần phải cố gắng gồng mình. Tôi đã chọn sống chung với kỉ niệm và những nỗi nhớ. Thế nhưng thay vì tự chữa lành vết thương và đối xử dịu dàng với chính mình, tôi lại để mình chìm trong guồng quay của công việc và deadline.

Tôi giữ bản thân bận rộn để không có thời gian sống trong dòng chảy của hồi ức đầy đau đớn và lạnh lẽo. Tôi từng nghĩ để bản thân bận rộn thật nhiều rồi thời gian trôi sẽ xóa nhòa dần những vết sẹo và đưa tôi trở lại cuộc sống bình thường mà thôi.

Nhưng tôi đã nhầm. Chẳng ai có thể xóa nhòa những vết sẹo đó, trừ khi tôi để cho trái tim mình đối xử dịu dàng với chính tôi.

Những vết thương không hề mờ đi mà ngày một rỉ máu. Những nỗi đau không hề giảm bớt trái lại càng gào thét điên cuồng.

Chính tôi, đã cướp đi cơ hội chữa lành của chính mình và đẩy mọi chuyện vào bế tắc.

Nếu có kiếp đời sau này, tôi chắc chắn sẽ chuộc lỗi với trái tim mình.

Tôi sẽ trân trọng trái tim này. Tôi sẽ không để nó đau khổ và tan vỡ vì những người không xứng đáng hay chịu đựng những vết thương một mình trong căn phòng tối cô độc và lạnh lẽo. Tôi sẽ đối xử dịu dàng với nó và dùng nó để cảm nhận hết những điều nhỏ nhặt đẹp đẽ của thế giới.

Tôi sẽ không để nó phải giả vờ tỏ ra là nó ổn, rằng nó cũng cần được người khác tôn trọng và quan tâm.

Tôi sẽ là chính tôi.

Tôi sẽ sống vì bản thân mình chứ không phải vì không thể chết, càng không phải để né tránh những tổn thương mà cuộc đời mang lại

Tôi, của ngày tháng đó, có thể không phải là tôi tuyệt vời nhất, nhưng nhất định sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn tôi của kiếp đời này. Nhất định.

Nguyễn Thảo Minh | Gửi từ group Hall of Dreamers