Ta tìm gì giữa thành phố ngả nghiêng
Một cánh tay đan hay bờ vai ấm
Sao chạm đâu cũng thấy buồn lem lấm
Có phải cô đơn đã len lỏi mọi phố phường?

Ai cũng có một ước muốn chân phương
Không phải một mình đi qua cơn bão tố
À, ta cũng là một trong hằng hà sa số
Của những trái tim đang đơn độc lặng thầm

Khi thành phố này tấu lên bản hợp âm
Những tâm hồn đi hoang lại tìm nơi tá túc
Ai cũng muốn hội ngộ cùng hạnh phúc
Nhưng lại chọn cô đơn là chốn hoang hoải để yên bình

Góc phòng kia là nơi thổn thức được hồi sinh
Sau những hân hoan, trăm nghìn trò cười khóc
Những gượng cười sau vạn lời trách móc
Ta đã mệt nhoài gắng diễn thật tròn vai

Có những nỗi niềm chẳng biết tỏ cùng ai
Vì triệu người ngoài kia cũng đang khắc khoải
Họ chọn giữ riêng mình, lặng im, không nói
Để những người thương yêu chẳng thấy phiền lòng

Kìa ai thả nỗi buồn từ góc ban công
Cũng có ai treo cô đơn lên từng ô cửa sổ
Dù vay mượn chút cảm thông nhỏ nhoi của thành phố
Những linh hồn lẻ loi cũng từ chối giãi bày…

Phong Linh