Em của tôi, hãy tin rằng sau tất cả, bình yên sẽ đến gõ cửa trái tim mình.

Em từng nói với tôi: “Khi tặng người ta một câu chúc, phải chúc những điều mà mình nghĩ rằng họ đang khao khát muốn có được”. Có lẽ vì vậy mà những lời chúc từ em, đâu đó luôn dấy lên niềm mong mỏi người khác được yên bình.

Cuộc đời này quá rộng nhưng lại không đủ chỗ cho người ta yên tâm kí thác nỗi buồn, để em tôi loay hoay mãi với những nỗi niềm riêng mang.

Soi nhân gian qua giọt tinh khôi trên mi mắt, em nhận ra từ sâu thẳm trong ánh nhìn của nghìn người ngoài kia, nỗi buồn cứ dâng lên long lanh tựa những giọt mưa đọng lại trên phiến lá xanh non của mùa xuân vừa chớm nở, còn nụ cười thì miễn cưỡng tỏa bay như nắng hạ giữa cơn mưa đầu mùa đang ngập ngừng ghé qua.

Chẳng ai muốn phải gồng mình cõng muôn vạn buồn vui đi qua những năm tháng tuổi trẻ, bởi chúng ta không mãi mạnh mẽ để nhận được sự tán dương của đời. Em vốn dĩ khao khát được bình yên, vậy mà tận sâu trong lòng, những đợt sóng ngầm cứ thế âm ỉ, lấn lướt nhau để thỏa sức thét gào.

Cuộc sống xô bồ cuốn em vào những hối hả mà không đặt ra một thời hạn của những chênh vênh, dắt em đi qua bao nỗi buồn vui tưởng chừng tê dại mà chưa một lần hẹn thề điểm đến. Để giờ đây, khi đứng giữa giao lộ của những ngổn ngang không tên tuổi, em nhìn đâu cũng chỉ thấy dáng dấp của muộn phiền.

Có một dạo, em nhận ra mình đang dần mất đi cảm xúc, những rung động vốn có cũng chầm chậm nhạt phai. Một đứa con gái yêu mưa như em, giờ đây đã thôi muốn nép bên hiên của một quán nhỏ xa lạ ven đường trong những lần mây nũng nịu khóc than, đã chẳng còn thiết tha đưa cánh tay kia ra đón lấy từng giọt mưa đang chực chờ nhảy xuống ngón tay bé xinh rồi vỡ tan trong tích tắc.

Khóe mắt kia không còn đỏ hoe khi nghe ai đó nhắc về người ấy, người đã rong ruổi cùng em khắp thành phố này đến nỗi dù trời nhá nhem vẫn thân quen cả từng lối rẽ, ô cửa nhỏ ven đường. Xuân, hạ, thu, đông, người chở em đi qua bao thương nhớ, để giờ đây phố thì thầm bên tai những tiếc nuối xót xa.

Em muốn để nỗi nhớ kia được ngủ yên, như cách mà em nhắm nghiền mắt, ngăn mình nhìn thấy những giọt mưa trong buổi chiều bão giông kéo đến. Em bảo rằng chỉ cần đừng rung động, trái tim sẽ tự khắc biết cách dịu dàng với chính mình.

Khi đời dìu em đi bằng vạn lời hứa hẹn rồi đôi lần buông tay mặc em ngã quỵ giữa nghìn nỗi chông chênh, em của tôi đã chọn cách tự mình bình yên đi qua quãng đường còn lại.

Nhưng em thân yêu, bình yên đâu có nghĩa là chúng ta chọn cách phủ nhận những rung động mà trái tim vốn dĩ muốn cất lời? Bình yên liệu có thật sự trọn vẹn một hình hài hay không khi mà bản thân chưa từng trải qua giông bão?

Em của tôi, bình yên không phải là điều gì đó hiện hữu ngay từ những trang đầu tiên của cuộc đời để em nhặt lên rồi áp đặt bản thân mình phải miễn cưỡng vâng lời. Bình yên chỉ thật sự thiêng liêng và trân quý khi nó là những chắt chiu còn sót lại của bao buồn vui cùng cực mà mình đã mạnh mẽ đi qua.

Em hãy gói ghém hạnh phúc và cả nỗi đau, dịu dàng đặt vào một ngăn nhỏ xinh trong trái tim còn chút ấm nóng này. Tôi tin rằng một ngày nào đó, khi nhìn lại khoảng hồi ức đã từng khiến mình đớn đau, em sẽ thản nhiên mà mỉm cười hạnh phúc.

Nơi ngực trái kia rồi sẽ lại rạo rực những rung động ban đầu, để em thêm vài ba lần can đảm cho trái tim mình đi hoang, đến những nơi mà nó khao khát muốn thuộc về.

Đặt tay lên tim mình đi em, những nhịp đập hân hoan lúc này đây là món quà mà cuộc đời đã dịu dàng ghé qua rồi gửi gắm. Trải qua bao chênh vênh tưởng chừng như không lối thoát, giờ đây, tôi tin em đã xứng đáng được yên bình.

Phong Linh