Những năm tháng đã qua.

Hôm nay coi lại một tấm ảnh mà bản thân chia sẻ một thời gian rất dài trước, rằng khi những em nhỏ bắt đầu bước qua ngưỡng cửa trường lớp và hành trình vượt vũ môn khép lại, thì cũng là lúc những đứa trẻ ấy không còn tìm về lại với nơi yên bình nhất của mình nữa, thời gian đã cuốn chúng đi.

Trong một thoáng chốc, mình tự hỏi về yên bình thực sự mà bản thân có được từ lúc bước vào ngôi trường gần nhà và đến khi đặt chân lên hè phố, cầm trong tay tờ giấy báo điểm và biết thời gian tới sẽ học ở đâu, sẽ cư trú tại ngõ tạm nào.

Mình từng hy vọng bản thân sẽ có trong tay điều gì đó lớn hơn, cứng cáp hơn những mỏng manh khi trước. Khi là một đứa trẻ, bản thân khó có thể đưa quyết định vì không đủ trí khôn, mình đã hy vọng khi là một người bước trên những nẻo đường lớn của cuộc đời, tâm trí sẽ sáng hơn, ít gợn sóng.

Ngoảnh đi một thời gian dài, bản thân từng mong ước sẽ gặp gỡ náo nhiệt, sẽ làm bạn với hạnh phúc và chặng đường trên đời chỉ cần đều bước, từng nhịp dài sẽ cuốn chân đi.

Để rồi, như một người thủy thủ ít kinh nghiệm nhưng muốn chèo đến khơi xa, mình gặp những cơn sóng đầu tiên cuốn thuyền vào bờ, kết quả trả về thật khác với mong đợi khi sóng gió đã không để lại một câu giải thích gì, chúng chỉ để những người đầy đủ năng lực thực sự tiếp cận nơi họ muốn đi.

Có những người mình gặp sau đó để hỏi lời khuyên, họ cũng nói về con thuyền và mái chèo của họ một cách say sưa, kể về bản thân đã đứng vững trước những lớp lang sóng cuộn thế nào, đôi mắt ánh lên vẻ nhiệt thành.

Mình đã ngưỡng mộ những điều đó, để rồi thực tế lại một lần nữa đưa gã thủy thủ trong mình về bờ khi cố tiếp cận với điều họ nói. Có lẽ, thứ họ gửi lại nơi một đứa trẻ vừa mới bước ra đời chính là khao khát không thành, là ước mơ vỡ trên những tán cây rợp trời chiều, hóa cơn mưa ngang qua.

Mình nhận ra bản thân vẫn ổn sau khi đón nhận những điều ấy, tuy nhiên bình yên đang có không phải của chính mình, nó được xây dựng nhờ bờ vai và đôi chân của những người đi trước. Họ cho mình trú tạm trong khoảng thời gian chưa đủ năng lực, nếu cứ nép mãi, bản thân sẽ như loài thú đánh mất bản năng, không thể tồn tại nếu một ngày bão về, nơi trú ẩn mất.

Những năm tháng đã qua, đến một lần rồi không thể quay trở lại. Bản thân muốn gầy dựng bình yên, nhất định chỉ có thể hướng về phía trước mà không quay đầu, dù ngực mềm một thời gian dài không có tin yêu, dù đầu gối vẫn còn vết xước.

Niềm tin của mình bảo đừng cầu nguyện, đừng quay lại, đừng than trách dù nó đã hao gầy và chuẩn bị đến thời kỳ sụp đổ, vì nếu chỉ còn lại một thứ duy nhất có thể đưa mình chạm đến hạnh phúc, thì đó là thân xác này.

Nếu lệ thuộc thì bình yên cũng chỉ là gió thoảng hoa bay.

Minh Tuấn