Anh không nhớ mình đã kể em nghe chưa, về ngày hôm qua và những ngày trước đó của mình nữa. Tất cả chỉ được diễn ra sau tiếng tiếng sập cửa đầy lạnh lùng của em.

Mọi thứ xung quanh dường như đã nhạt nhòa hơn đôi chút, nhưng căn hộ bên cạnh vẫn mở nhạc đều đều. Tiếng nhạc đâm vào đôi tai sao nhức nhói từng hồi, dù cho trong quá khứ anh đã ôm em cùng ngồi một góc ban công nghiêng đầu ngân nga theo giai điệu ấy.

Có lẽ khoảng trời đã thu nhỏ hơn, nhưng cuộc sống vẫn cuốn trôi mảnh đời đã rách rưới đến không ra hình dạng. Anh đã từng nghĩ mình sẽ tìm một hơi thở khác thay vào khoảng trống bên cạnh mỗi bên tối, và tiếng thở nhẹ của ai đó sẽ kề cận anh suốt đêm. Chỉ là điều đó đã bị anh xóa bỏ, bởi mình đâu thể quên một người bằng cách lợi dụng một người khác, phải không?

Sau ngày em đi, con mèo của đôi mình nuôi dường như cũng cảm nhận được, rằng cô chủ của nó không hài lòng với kẻ đang vật vờ trước mắt. Hễ mỗi khi anh mở cửa sau một ngày dài bận rộn, nó cũng chẳng muốn ngó ngàng đón từng bước chân anh như đã từng. Trên bàn cơm không bày sẵn những món mà anh yêu thích, cũng không còn tiếng thì thầm của đôi mình sau một bộ phim hay.

Những điều hiển nhiên đã tồn tại từ ngày cuộc tình tan vỡ, hiển nhiên rằng trong một lúc vô tình anh vẫn bật thốt một cái tên thân thuộc, để rồi sau đó là một trận thảng thốt thật dài. Giống như từng trận sóng cuộn trào trong lòng sâu của đại dương mà không ai có thể lường trước. Và sau cơn địa chấn, trên bãi biển kéo dài đều là những cái chết xác xơ.

Anh đã tôn thờ một giấc mộng quá đỗi êm đềm, trong mảnh ký ức có hình ảnh mình cùng nhau đan tay chạy vụt về phía trước, đêm nằm quấn quýt mặc sau cánh cửa là những trận bão giông.

Nhưng có những điều đã không cần có lý do, nói xa nhau là hết. Hệt vẻ đẹp của giọt sương sớm đọng lại trên phiến lá, sao còn giữ nổi một khi mặt trời nhô lên?

Hóa ra tất cả là hoa trong gương, trăng chìm trong đáy nước, anh chỉ là một kẻ mọn sống giữa trần thế đẩy đưa, càng thu mình lại sau những tổn thương chồng chất. Tưởng như chỉ một sát na mình sẽ chết nếu thiếu đi sự tồn tại của một người.

Mà, em biết không?

Người ta nói mỗi người sinh ra đời đều mang theo tội vạ. Đến với thế giới này chỉ để trả nợ mà thôi.

Ở ngoài kia là ai đó đang mang trên mình muôn vàn nỗi khổ, bụi trần mịt mùng trong từng đám mây. Chờ đợi ai đó lỡ chạy không kịp cơn mưa mà sa xuống, nuốt trọn lấy tấm thân gầy.

Tổ ấm anh từng tự hào đã không còn nữa, cánh cửa gỗ mục tan tác mặc cơn bão quét ngang. Anh nhốt mình vào vùng cấm địa của trái tim, để những mảnh góc cạnh nhất cứa sâu vào từng tấc da thịt.

Người hay nhẫn nhịn cúi đầu, cười trừ sau tất cả đã rũ bỏ đi lớp ngụy trang ngay tại giây phút em thốt lời chia xa đó. Đến mức trút vạn tiếng thở dài trong đêm vắng tịch liêu.

Nhưng em đã không còn cần phải biết một điều chi nữa, mọi thứ được anh gói ghém cả rồi, để dành tặng cho em một đôi cánh bay vào tầng trời cao rộng.

Ừ thì, người ta bảo đó là tình yêu, là một sự nhân nhượng cuối cùng của một người dành cho người họ yêu say đắm.

Để phải tự nhủ rằng có khi đời người là hữu hạn, những điều vô thường có lẽ vẫn tồn tại đâu đây.

Ngày mai nắng sẽ lên, người cũng sẽ tiến vào một trạng thái khác.

Và niềm thương này, sẽ có lúc bị mưa nắng hong khô.

Thích Lam Quân | Gửi từ group Hall of Dreamers