Chàng trai mà tôi lựa chọn năm 18 tuổi, hôm nay đã bước vào lễ đường.

Anh vận một bộ vest đen ưu nhã, thần thái thoát tục, trên gương mặt luôn thấp thoáng ý cười hạnh phúc.

Tôi khoác trên mình bộ váy một dây màu xanh nhạt, dưới tà điểm gam màu đỏ có chút nhạt nhòa, đôi giày cao gót màu kem cao bảy phân mà anh mua cho, tóc lõa xòa trông rất rối không hợp với trang phục. Gương mặt không nét hồng hào nhưng luôn mang vẻ hài lòng thanh thoát.

Tôi đứng dựa bên tường ngay cạnh cổng vào lễ đường, chăm chú nhìn ngắm xung quanh. Một vài người vẫn còn đi qua đi lại, tìm kiếm ghế ngồi, hay hòa nhã nói chuyện với người gần bên. Âm thanh náo nhiệt từng hồi từng hồi vọng vào tai tôi, tuy nhiên đều rất mơ hồ, không nghe thấy rõ.

Tôi khẽ chau mày, trong lòng hơi khó chịu, cảm giác từ lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau âm ỉ ngay tim. Tôi định bước đi thì nhìn thấy anh.

Anh nắm tay cô dâu, từ từ tiến vào. Cô ấy cười rất xinh, bộ váy màu trắng tuy tinh khiết nhưng lại rất bắt mắt. Hai người tay nắm chặt, thật sự xứng đôi vừa lứa.

Lúc đó tôi tự hỏi, anh ắt hẳn rất yêu cô gái nhỏ bé này?

Tôi đăm đăm nhìn anh, nhìn rất lâu, cơ hồ nhìn đến khi hình ảnh trước mắt có vẻ lờ mờ không rõ ràng nữa. Một tay bóp chặt tim, cảm giác cả cơ thể nóng đến bỏng rát. Tôi lê từng bước rời khỏi lễ đường, hòa vào dòng người vội vã bên ngoài.

Anh nói muốn kết hôn vào năm mình 30 tuổi, hôm nay cũng thực hiện được, tôi thật sự mừng cho anh, trên môi không kìm được mà cố nặn một nụ cười vừa ý.

Tôi đứng ở giao lộ, ngay trước vạch kẻ dành cho người đi bộ, nhìn về phía bên kia. Mặt đường sạch sẽ, không lộ ra chút vết tích nào của máu, của phấn kẻ trắng.

Tôi băng qua đường, đèn tín hiệu vẫn chưa chuyển, còi xe xung quanh vẫn reo inh ỏi. Một chia xe chạy xuyên qua người tôi, đúng lúc vệt nắng chiếu thẳng vào mặt, cực kì chói gắt, cực kì bỏng đau. Tôi men theo tốc độ của chiến xe bay lên một đoạn rồi ngã phịch xuống, giống với lần trước.

Chỉ là lần này, không ai gọi xe cấp cứu và cảnh sát nữa.

Tôi chết, lần thứ hai. Lần này không hề đau đớn như lần đầu. Tôi tan biến đi. Nhìn cơ thể mình từ từ biến mất, không còn thấy đau, không còn khóc được nữa.

Hôm nay là tròn 1825 ngày, linh hồn tôi cuối cùng cũng tạm biệt nhân thế này.

Năm anh 30 bước vào lễ đường, sánh vai với giai nhân trong lòng.

Còn em, chỉ có thể ở tuổi 25 nhìn chú rễ của mình rực rỡ như thế.

Không ai bội ước quên hẹn, chỉ là lời hứa không còn người cùng nhau thành toàn mà thôi.

Và cảm ơn anh, tám năm đó đã yêu em nhiều như thế.

Nhi Nhi | Gửi từ group Hall of Dreamers