Gửi anh, người em thương

Chào anh, em viết lá thư này, không biết có khi nào anh đọc được không nhỉ?

Màn đêm đen giờ đã ôm trọn bầu trời, giờ anh cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có em là còn trằn trọc thao thức vì một vài suy nghĩ vu vơ.

Và rồi, em nghĩ rằng: Liệu có ngày nào đó, chúng mình sẽ nản lòng không? Ý em là nản lòng về chuyện tình mình.

Rồi cũng sẽ có những khi cãi vã, sẽ có những lần cuộc trò chuyện rơi vào yên lặng, những cuộc gọi chỉ còn tiếng hô hấp của đôi ta. Và có lẽ, cũng sẽ có lần chúng ta lạc lối, bối rối và tự hỏi rằng, ta còn yêu nhau không?

Không có cặp tình nhân nào thích cãi vã cả, em biết.

Cũng không có cuộc trò chuyện nào kéo dài mãi mãi.

Và rồi có thể, chúng ta, trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt chán yêu, hoặc cảm nắng với ai đó khác.

Nhưng em mong khi ấy, chúng ta sẽ cùng ngồi nhìn lại và suy nghĩ rằng: Sau tất cả những gì chúng ta cố gắng để có được nhau, để bên cạnh và chia sẻ cho nhau, một câu chia tay, có đáng hay không?

Những cảm xúc bình yên, vui vẻ, thoải mái, những lần ta tâm sự và kể nhau nghe mỗi buổi tối, mỗi lần gặp gỡ, và rồi nói nhau nghe những bí mật chưa ai biết. Chia tay chỉ vì vài ba câu chuyện vặt, có đáng hay không?

Tình yêu như một bản nhạc, có nốt thăng và nốt trầm. Sẽ có những lần hai ta kể chuyện không ngớt, nhưng rồi cũng sẽ có lúc chúng ta chỉ biết im lặng lắng nghe nhịp tim của người bên cạnh.

Nhưng nó cũng bình yên mà, có nhàm chán lắm đâu, anh nhỉ? Có những cuộc trò chuyện, đâu phải nhất thiết nói ra bằng lời?

Vốn dĩ trên đời này làm gì có cuộc tình nào là hoàn hảo. Chẳng có mảnh ghép nào là vừa như in cả. Sẽ có những điểm chung và những điểm bất đồng ở hai ta. Đừng vì vài ba cái không hợp mà nản lòng, anh nhé?

Ông bà ta thường bảo: Cái gì hư thì sửa, chứ có ai lại vứt đi bao giờ? Mỗi người vì nhau mà thay đổi một chút, cho hai bên có thể dung hợp hơn. Đã gọi nhau một tiếng người yêu, thì tại sao cứ mệt là buông, cứ không hợp là bỏ đi?

Có cặp tình nhân nào như sóng yên biển lặng bao giờ. Rồi cũng sẽ có những lần bất đồng quan điểm, những lần cãi vã thôi anh. Em biết, anh không thích cãi vã. Nhưng có ai thích cãi vã bao giờ.

Cãi vã vì những vấn đề xứng đáng có gì là sai?

Chúng ta cãi nhau, là để hiểu nhau hơn, để thấu hiểu được cảm xúc của đối phương. Vì thế, mong rằng ta đừng nản lòng, thay vào đó có thể cùng nhau tìm ra hướng giải quyết. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Rồi có thể vào một ngày nào đó, anh đột nhiên cảm nắng với một ai đó khác ngoài em. Người đó có thể xinh đẹp, hoặc dung mạo bình thường, có thể cao, hoặc thấp, có thể tốt bụng, cũng có thể không, có thể hay không người ấy cũng thích anh. Hoặc là, cũng chẳng phải do người khác, mà là do anh hết yêu đi?

Nhưng dù là thế nào, xin anh hãy nghĩ về chuyện chúng ta. Xin anh hãy nghĩ về tình yêu mà hai ta vun vén, đã mất rất nhiều thời gian để được như hiện tại. Chúng ta cũng đã đánh đổi rất nhiều thứ vì nhau, trao cho nhau rất nhiều. Công sức của hai ta, dễ dàng đánh đổi và từ bỏ như vậy sao?

Tình yêu sẽ có những lúc thăng trầm thôi anh. Vì thế, đừng vì một chút khó khăn đã nản lòng. Có thể chuyện tình của chúng ta không là mãi mãi, em cũng không đòi hỏi sau này ta phải có nhau.

Nhưng em mong cuộc tình chúng ta trọn vẹn. Đừng vì một chút cát mà bỏ quên đi đại dương to lớn. Cũng đừng vì vài ba vụn vặt mà buông bỏ nhau.

“May we so love as never to have occasion to repent of our love!”

Hoàng Ngân Lê Vân | Gửi từ group Hall of Dreamers