Lần đầu tôi gặp em, em chỉ là cô gái nhỏ nhắn và có đôi phần rụt rè. Em rất thích viết văn và cũng rất thích hát. Giọng hát em hay, trong trẻo như những dòng chữ em viết vậy.

Tôi thích lối văn em ấy, đôi lời ngọt ngào không quá bi thương hay buồn bã, thích luôn cả giọng ca ngọt ngào ấy, ngân vang và trong sáng, rồi tôi cũng vậy, tôi bỗng thích em, tự bao giờ.

Em là một thiên phú và tình cảm tôi dành cho em chỉ xuất phát từ nơi tôi mà thôi, chẳng quá cầu toàn, nó giản đơn và dung dị. Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại thích em nhiều như thế, là do tôi tự tương tư hay do cảm xúc của trái tim này, là thật, tôi cũng chẳng rõ.

Thời điểm ấy tôi chỉ biết chắc đinh ninh một điều rằng, tình cảm này chẳng đi sai hướng.

Có lẽ, chân thành rồi sẽ đổi lấy được chân thành. Tôi dần thân thiết với em và bằng những câu từ em hát, tôi, lại say mê tiếng ca này, một lần nữa. Và có lẽ, tôi sẽ thổ lộ thôi, việc tôi đã đặt trọn tình cảm của mình dành cho em, tôi phải nói ra thôi, rằng tôi thích em tới nhường nào.

Tôi ngập ngừng rồi lại thôi, tôi bối rối trong một hồi lâu rồi đành thinh lặng.

Hình như, tôi đã bỏ lỡ mất rồi.

Lần thứ hai tôi gặp lại em, em trưởng thành thật rồi. Cô gái độ tuổi đôi mươi, tóc em dài thướt tha và bay bay trong gió, thi thoảng có thoảng nhẹ chút hương thơm. Chợt gặp lại em, sau vài mùa hạ xa cách, trái tim này, một lần nữa thổn thức vì em mất rồi.

Đành rằng một thoáng nào đó, tôi đã muốn quên em, quên đi người con gái thân thiết ngày nào, là em.

Bồi hồi một lúc, em chợt gọi tên tôi. Tôi của lúc ấy như điếng người, có lẽ lâu rồi không ai gọi tên của tôi một cách thân thuộc như thế và người đó, chính là em. Tôi như một gã ngốc khi đối mặt với em, ậm ừ và bập bẹ.

Tôi chỉ biết cười và lặng thinh, cảm xúc cho tôi biết, đúng là em đây rồi, tôi chắc chắn với điều đó. Rồi rộn vang, đôi ba câu chào và lời hẹn gặp lại.

Tôi hồi hộp lắm, cái ngày hẹn gặp nhau, em sẽ cho tôi một bất ngờ, em biết không, tôi trông chờ điều này, từ lâu lắm rồi. Rồi hụt hẫng, rồi thẩn thờ, em bước tới cùng một người khác, chẳng phải tôi cũng chẳng phải đến một mình, em và một người mới, xa xăm, lạ lẫm đối với tôi.

Tôi không hiểu cảm giác lúc này, khó chịu và bất lực hoà lẫn thêm một chút nuối tiếc.

Và hình như, tôi bỏ lỡ em, thật rồi.

Sau lần gặp lại ấy, tôi hẹn lại lần sau nhưng cái lần sau mà tôi nói thì chẳng biết đến bao giờ. Tôi không giận em, chỉ là hơi bất ngờ, tôi cũng chẳng buồn, chỉ tiếc nuối mà thôi.

Có lẽ, sau ngày hôm ấy tôi đã lựa chọn cho mình một quyết định, tôi sẽ quên em, người con gái của tuổi thanh xuân, nhưng giữa chúng tôi còn chưa xứng để được gọi là thanh xuân nữa mà.

Giữa chúng tôi chưa từng có sự ràng buộc nào cả. Em vẫn là em, còn tôi vẫn là tôi, hai thái cực ngày nào không hề lung lay. Tình cảm này là do tôi không nói thì có quyền gì mà than trách em, tôi chỉ bất lực với chính mình, rằng tại sao lúc ấy lại phân vân, lại do dự.

Tôi phải nói ra, tôi thì thích em biết nhường nào, phải nói cho em hiểu, tuổi trẻ của tôi, là em.

Tôi có thể gọi em, có thể liên lạc nhưng những khoảnh khắc chập chờn lại không cho tôi một quyết định rõ ràng.

Thế rồi, tôi lại chọn điều ấy một lần nữa, tôi chọn lặng thinh và lặng lẽ đi qua câu chuyện này, tôi coi em tuổi trẻ của mình, lạc thanh xuân ươm nắng của mình và tôi bỏ lỡ em như bỏ lỡ một đoạn tuổi trẻ, một đoạn thanh xuân đầy yêu thương và lỡ làng.

Cuối cùng, điều tôi bỏ lỡ là thật và việc mất đi em mãi mãi, cũng là thật. Và đến cuối cùng, ba từ “tôi thích em” tôi cũng được nói ra, nhưng có điều hơi muộn màng, em nhỉ. Tôi sẽ giữ tình cảm này lại mà mang theo đó là những hối tiếc để bước tiếp quãng đường dài còn lại.

Còn em, tôi đã không kịp nói một lời hẹn gặp lại như ngày đó, thật xấu hổ cho tôi, em nhỉ. Tôi sẽ ôm mãi tấm chân tình này, vùi chôn nó trong tim, nơi mà lần đầu tôi có em và cả lần cuối này nữa, tôi vẫn mong được có em.

Tôi hẹn gặp em ở một cuộc đời khác, khi đó sẽ chẳng còn đớn đau nào nữa, cũng chẳng còn những điều lưng chừng, những lời bỏ lỡ nào nữa. Tôi, thương em và hi vọng ở nơi xa xăm ấy, em luôn vui vẻ và an yên.

Có lẽ, tôi nói hơi dài dòng, tuổi trẻ của em đã dừng nơi đó, ở lại với nỗi đau hoang hoải lưng chừng, ở lại với khúc mặc niệm mãi hoài ngân vang.

Tôi sẽ không quên em như những lời ngu ngốc tôi đã từng nói, tôi sẽ vẫn như thế, vẫn thích em như ngày nào, vẫn là một chàng trai si mê giọng văn em kể và lời ca em hát. Tôi sẽ vẫn như thế, tôi sẽ vẫn thương em, mãi một đời còn lại.

Cuối cùng, tôi xin tạm biệt em, tạm biệt một tuổi thanh xuân, lỡ làng.

Nguyễn Hoa Đan | Gửi từ group Hall of Dreamers