Vướng vào yêu đương tức là u mê không lối thoát. Tâm trí quay cuồng và người ấy là tất cả. Người ấy làm thiên biến vạn hóa từ đặc biệt trở nên vô giá, tức là gấp bội lần lũy thừa số căn của đặc biệt.

“Mọi người đều là bạn.”

Đó là câu nói của tôi trước đây, giờ vẫn vậy.

“Nếu là kẻ xấu thì sao?”

Vẫn là bạn, người xấu, đâu có nghĩa xa lánh, phỉ nhổ là mình được an toàn. Đôi khi cái cảm nhận của mình về người ta không còn ác cảm như mới đầu nữa, có khi lại khiến người ta quay lại với thế giới mộc mạc đầy tình người này.

“Nếu là một người lạ mới đến?”

Bất cứ ai đến với thế giới của tôi, đều là bạn. Bạn đâu có một định nghĩa cụ thể nào đâu, chỉ đơn thuần là mình quý người, người không ác cảm.

Nhưng tôi gặp một người, không đơn giản là “bạn”. Người ấy cho tôi nhận ra rằng, bất cứ ai là bạn, đều cũng sẽ rời đi, chia ly không hẹn ngày tương phùng. Cũng từ khoảnh khắc đó, mọi người đi hết và anh ở lại.

Anh không hẹn một cuộc tái ngộ đầy hoa màu, anh chỉ đơn thuần một ở không đi đâu.

Tôi và anh cách xa hàng vạn hải lý, qua con tàu Amodi sáng rực lửa, tiếng chuông báo đỏ lừ chợp nhoáng, chỉ cần nhìn một thoáng, anh đường hoàng bước xuống.

Dưới ánh đèn chạng vạng của buổi tan tầm, một cái hôn sâu trút bỏ tảng đá đè nặng của tâm can, anh khóc nấc mà ghì chặt tôi vào tấm lòng nhỏ bé dung chứa đầy ưu tư.

Một cái vuốt dọc sống mũi ngượng nghịu, anh nhíu mày, đùa và bảo: “Nào người bạn vô giá của anh, chúng ta về thôi.”

Tôi cùng anh tay đan tay trên con đường dải vàng lá, lá quấn lấy chân, vây kín lấy tâm hồn. Anh cứ cười nói không ngừng, em thì đỏ bừng với khuôn mặt đầy thái thương.

Chỉ có điều, tỉnh dậy sau cơn mộng mị, tất cả chỉ là một màn ảo ảnh của miền ký ức đau thương xin còn nương náu ở nhân gian vô thường này mà thôi. Ghì chặt tấm di ảnh hai đứa cùng cười, bàn tay khép nép che khuôn miệng cong lên đỏ ửng, tôi khóc nấc…

Mỗi người đều là bạn, khi anh đến và đi không một lời hẹn. Tất cả đều nhuốm màu đau thương.

Đôi khi, tình yêu chỉ như một màn trêu đùa của tạo hóa. Chói lóa như ánh dương của người, bất ngờ sụp lại như màn đêm u uất sau tấm mành trước nêm.

Hòa vào cánh lòng mênh mông, hằn sâu vết thương không lành.

Em khóc cho một mảnh tình không trở lại, mọi người vẫn đều là bạn, chỉ có người đặc biệt là không còn.

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers