Tôi vẫn thích viết những ngày như thế – Viết cho chính tôi, trong những ngày nắng vỡ đôi, trong những ngày trời hóa tro.

Tôi nghe người ta thương nhiều lẽ, yêu nhiều người, còn tôi chẳng đủ thiện lương và can đảm đến thế, để ôm tất thảy những điều tốt đẹp trong lòng. Tôi thương tôi, thương hơn mọi điều trên thế gian này.

Tôi không biết tôi có thể ở lại thế gian này bao lâu? Tôi có thể vì một cây bút đỏ bất chợt tắc mực nửa đêm bật khóc, vì dây buộc giày cứ tụt mãi mà bực bội. Tôi cũng có thể vì những biến cố bất chợt ập đến mà làm tổn hại chính mình.

Nhưng tôi rồi lại nhận ra, chỉ có tôi mới đủ sức thương lấy tôi, rằng chỉ có tôi mới cùng chính mình đi hết năm tháng, từ khi mở mắt đến lúc chợp mắt. Thế nên, tôi càng dốc lòng thương lấy mình, đó cũng là một loại tình yêu, là một loại thương tôi cho là vĩ đại nhất.

Vốn liếng tôi chẳng có gì nhiều, chỉ có mái tóc dài đen mượt. Người ta nói, con gái tóc dài giờ hiếm lắm, nên tôi càng yêu lấy tóc mình nhưng tôi cũng lại muốn cắt đi rồi, cắt cho những đứa trẻ ung thư không may mắn như tôi có đủ đầy sức khỏe.

Tôi thương tôi, nên tôi sẽ làm thế, bởi giả sử tôi bị, liệu có ai làm như thế cho tôi không? Nên tôi làm thế cho những đứa trẻ, âu cũng là tôi tự thương mình.

Người ta hỏi tôi, tôi có yêu thế gian này không? Tôi nhớ một bài hát, lời bái hát đại ý người đó yêu thế gian này vì đây là nơi người yêu dấu của người đó sinh ra và tồn tại. Thế nên, tôi cũng sẽ nói tôi yêu thế gian này. Vì thế gian này có tôi và tôi thương tôi. Tôi không rõ thế gian này có yêu tôi không, nhưng tôi vẫn sẽ yêu. Vì thế gian này vẫn còn có tôi.

Phạm Lữ Ân từng viết:

“Khi đọc cuốn tiểu thuyết “suối nguồn” dày gần 1200 trang của Ayn Rand, tôi chỉ nhớ có một câu duy nhất: “Nếu muốn nói câu ‘Tôi yêu em’ thì phải nói từ ‘Tôi’ trước đã”.

Tôi yêu thích triết lý đó quá chừng, vì nó làm tôi vỡ ra nhiều thứ, giống như bài học về hạnh phúc của thầy tôi.

Rằng để yêu người thì trước hết chúng ta phải biết yêu mình, phải trân trọng và giữ gìn niềm hạnh phúc của chính mình. Rằng ta phải bồi đắp chính bản thân ta thành một con người tốt đẹp và cảm nhận được niềm hạnh phúc, trước khi nghĩ đến việc mang đến hạnh phúc cho bất cứ ai hay đóng góp điều tốt đẹp gì cho xã hội.

Bởi vì, bạn biết đó, chúng ta không thể mang đến cho người khác thứ mà ta không có.

Thế nên, tôi thương mình nhiều hơn bất kì lẽ gì trên đời. Tại sao phải nương tựa tình yêu người ngoài? Tôi không biết nhưng tôi biết, tiếng “thương”, tôi dành cho chính mình nhiều nhất, nhiều hơn bất kì lẽ gì trên thế gian này.

Tôi thương chính tôi.

Ann Anavilla | Gửi từ group Hall of Dreamers