Rót một tách trà, ta trót pha lẫn vài giọt tương tư.

Trà cho ta. Tương tư, ta trao lại nơi em.

Phố đổ mưa, ta nằm yên cho cô đơn chiếm lấy những nỗi niềm hoang hoải. Có vài tia chớp ghé ngang, xé đôi bầu trời ra làm nửa, mang theo tiếng gầm gừ rồi vụt tan đi mất.

Ta đã yêu em từ bao giờ thế nhỉ?

Ta gặp em, giữa chênh vênh tuổi trẻ. Ngày hôm ấy, tiết trời trong xanh xen lẫn vài hạt nắng. Nụ cười em xua tan đi cái gay gắt của tiết trời đầu hạ, mang đến chút ấm áp nhen nhóm cho lòng ta rạo rực. Em như giọt nắng vô tình xuất hiện giữa màn mưa dày đặc, những tia nắng mong manh vươn mình chiếu sáng một mảng tim ta tăm tối.

Ở ngoài kia, mây đen vẫn đang thấm ướt lòng đường bằng những hạt châu sa thi nhau đổ oà xuống dương gian, vương mình trên những mái hiên rồi lại rơi xuống lòng đường, tan vỡ. Ta lại nhớ về những ngày nắng hạ, có em bên ta.

Khi ấy, ta đã âm thầm gieo rắc hạt giống vào con tim ta khô cằn. Đợi một ngày nó lớn lên, nhưng em lại vô tâm chẳng đoái hoài, khiến cây non vừa đâm chồi đã héo rũ.

Mưa đến rồi, em cũng không về nữa. Nắng đi rồi, ta trở về với những cơn mưa.

Em bảo em yêu cái nắng ấm áp của những chiều tháng 7, nhưng em lại chưa từng yêu lấy tâm hồn mục ruỗng thèm khát yêu thương. Em mải mê rong ruổi theo những giọt nắng em yêu, ta lại chỉ có đêm dài với những giọt mưa giông bất chợt. Thôi thì đành, ta quay về ôm giấc mộng tương tư.

Ta gọi người là nàng thơ, nhưng ta lại chẳng là chàng thi sĩ. Em xinh đẹp như một đoá hướng dương, khiến ta nhất thời quên mất, đó là loài hoa chỉ hướng về mặt trời.

Tình cảm nơi ta, gửi nơi em. Mối tình đơn phương mong manh như giọt mưa giữa lòng phố thị. Ta nâng niu hạt tinh thể trên tay, nhưng nó vẫn chen qua kẽ tay mà vỡ tan đi mất.

Vậy ta lấy gì, để khát cầu một chút tình cảm nơi em?

Tương tư, ta như đang nhâm nhi một li trà đắng. Dù cho vị đắng khuấy động tâm can, nhưng mùi vị của nó khiến người ta không khỏi mải mê mà thưởng thức thêm vài lần nữa.

Có lẽ một tách trà thơm sẽ khiến ta đã chẳng thể kiềm lòng mà uống mãi. Nhưng em ghét vị đắng, nên ta pha vào chút ngọt điên dại của chén tương tư. Một chén tương tư, đong đầy lại vơi, hứng đủ lại tràn.

Chẳng hay em có muốn thử chút trà?

Để cảm nhận chút đắng của kẻ trót tương tư…

Kim Chi | Gửi từ group Hall of Dreamers