Em có biết tình yêu là gì không?

Ví như cây con đang mùa khô hạn

Mưa đến dịu dàng cùng dòng nước mát

Thế là từ đó viết nên chuyện đất trời

Em có biết thanh âm vừa vặn nhất trên đời

Là khi chiếc phong linh nằm lặng im ô cửa

Gió ghé vào rồi ở thêm chút nữa

Ngôi nhà từ đó bỗng rộn tiếng đón đưa

Em biết chăng niềm ấm áp giữa cơn mưa

Là khi một mình nép bên hiên lòng phố nhỏ

Người đến che chiếc ô cho em cùng lời bày tỏ

Mưa ướt đẫm gót chân nhưng nắng ấm trong lòng

Em của tôi liệu có hoài đợi mong

Một nụ cười tô thêm ngày hạnh phúc

Bờ vai mềm để mình tựa những lúc

Trái tim xinh cô độc nhất trên đời?

Tình yêu kia vốn dĩ chẳng xa vời 

Khi em dang cánh tay và người kia ôm lấy

Khi họ khẽ gọi tên rồi em quay lại

Thế là từ đó mình nói chuyện ngày mai

Chúng ta thường sợ mọi thứ sẽ phôi phai

Sợ tổn thương rồi chôn tim mình nơi sâu nhất

Nhưng tình yêu đôi khi nằm ở điều rất thật

Chúng ta chọn yêu vì được ai đó cũng yêu mình.

Phong Linh