Sài Gòn tháng năm, bỏng rát và ngột ngạt.

Chiếc quạt vẫn quay đều trong căn trọ cũ nơi góc phố. Có một tình yêu và hai người trẻ tuổi ở đấy. Bình dị và ấm áp.

– Em vẫn chịu nổi cái nóng của Sài Gòn tháng năm chứ?
– Sao lại không?
– Anh vốn chưa từng nghĩ em sẽ xa được Hà Nội lâu đến thế. Và, hơn cả là chịu đựng mọi thiếu thốn cùng anh ở cái thành phố đổ lửa này.
– Vì cảm giác an toàn mà anh mang lại, em cũng nguyện dành tuổi trẻ này ở bên anh, cùng anh cố gắng.

Không hứa hẹn xa xôi, không nói lời hoa mỹ. Tình yêu chỉ thế, lặng lẽ kề cạnh nhau qua từng gian khó, không than oán, chẳng rời nhau lúc trắng tay. Sài Gòn luôn có những tình yêu kiên định như thế giữa thành phố xô bồ mà người ta vẫn hay nói rằng có quá nhiều dối trá mưu toan.

Người ta nói Sài Gòn hoa lệ: “Hoa cho người giàu, lệ cho kẻ nghèo”. Ừ, thì không sai.

Sài Gòn chỉ thật sự đáng sống khi có nhiều tiền trong tay, nếm đủ mọi thú vui của thành phố, hưởng thụ mà không phải lo ngày mai ăn gì, ở đâu.

Ấy vậy mà vẫn có những người, ngày ngày chen chúc dưới nắng cháy bể đầu, kiếm từng đồng mưu sinh nhưng vẫn bám trụ ở đây, chỉ vì yêu thành phố. Những cảnh đời đối lập, có chung một nhịp thở: Sài Gòn.

Và những cuộc đời tưởng chừng như không thể khớp nhau ấy, họ lại yêu nhau. Tình dài hay ngắn, còn phải xem duyên phận.

Sài Gòn tuy đẹp nhưng tàn khốc. Người ta hợp tan cả những ngày trời xanh hay mây xám. Từng yêu, từng hận, từng oán trách. Trách người hay thành phố bây giờ? “Đôi khi chúng ta yêu một thành phố không phải vì nó có gì, mà vì nơi đó có ai”.

Vậy đấy, đừng đổ lỗi cho thành phố khi rõ là lòng người đổi thay. Sài Gòn đôi lúc vẫn dịu dàng, nó đủ sức chứa cả cô độc và nỗi buồn của từng người sống trong thành phố này. Chỉ là, Sài Gòn được yêu hay ghét còn phải phụ thuộc vào người cảm nhận nó đang ổn hay không.

Đi một vòng ngẫm chuyện thiên hạ. Lại quay về cảm thán đôi trẻ trong căn trọ cũ năm nào.

Họ đã bên nhau mấy mùa tháng 5, giờ thì đã có thể ở một nơi khác tốt hơn. Nhưng vẫn chẳng nỡ rời nơi đã từng chia đôi bát mì, điếu thuốc. Giàu sang có thể làm người ta thay đổi, nên vẫn mãi đắn đo rồi ở lại vun đắp tình yêu ngày một lớn lên.

Chứng kiến quá nhiều ly biệt, càng khiến người ta quyết tâm viết nên kỳ tích của riêng mình, kiên định biến tình yêu thành thiên trường địa cửu. Tôi tin họ có thể làm được, vì cổ tích giữa đời thường, đâu đó vẫn còn nhiều.

Sài Gòn tháng năm có hoa chò xoay tít, có mưa rào bất chợt, đến vội đi mau. Ai đó vừa đặt vào lòng bàn tay cô gái một chiếc chò nâu. Trời đang gắt nắng có gió nhẹ thổi qua. Đâu đó vang lên ca từ của Nguyên Hà:

“Hẹn nhau giữa tháng năm, khi trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa.
Để cơn mưa tưới mát những lắng lo ngày bên nhau đón đưa.
Tình yêu hãy giữ yên đây trong vòng tay ta như thế.
Vì có em, đời ấm êm.
Mình có nhau, như ngày xưa đã từng…”
Sài Gòn tháng năm.

Mùa hạ chói chang được tưới mát bởi những câu chuyện tình.

Nguyễn Ngọc Như Thảo | Gửi từ group Hall of Dreamers