Đã bao lâu rồi bầu trời không còn xanh nữa. Tôi thức dậy với nỗi trống rỗng hằn lên bờ mi đổ ghèn vàng đặc. Hôm nay là ngày thứ mấy, đã mấy giờ rồi, là ban trưa hay chiều tà tối muộn. Tôi cũng không rõ.

Guồng quay cuộc sống khiến con người khép mình giữa không gian đa chiều nặng trĩu. Ép buồng phổi thắt chặt hổn hển từng tiếng khò khè ho hen.

Rít sâu từng đợt hơi căng tràn lồng ngực, tôi chênh vênh lảo đảo bước đi nhặt nhạnh vài tấm lòng loang lỗ lã chã rơi, như thể ông trời vừa nhỏ vài giọt mưa tỉ tê buốt lạnh.

Dưới tầng trời này, tiếng violin réo rắt chặt từng nhịp vang lên cuộn sâu vào màng nhĩ tôi rỉ rả điều gì, khiến nóc trời kia ai oán khóc than từng đợt, khiến chuông reo ngân sâu nơi đại não co rúm hoảng sợ, khiến lòng mắt trộn lẫn gân xanh hằn rõ.

Âm sắc đó đóng cặn xoáy vòng trong não, làm vòm trời nặng trĩu phủ bóng nặng quầng con ngươi, cơ thể cũng đu đưa theo tiếng nhạc du dương tinh tinh tang tang.

Mặt trời luôn mọc ở đằng Đông và khuất dần vầng dương đỏ chói về phía Tây. Tôi luôn thức dậy vào buổi sáng và chìm vào giấc ngủ khi đêm về. Tôi cần thức ăn, nước uống để tồn tại, cũng như cây cối cần phân bón, nước tưới để tốt tươi. Đó là quy luật của cuộc sống, có phải không. Tôi cũng không chắc.

Vạn vật trên đời này đều có sự sống. Vậy nếu tôi vận hành theo cách cuộc sống này quay đều, thì tôi sẽ là một con rô bốt vô hồn được lập trình dưới hệ thống vận hành của bộ máy thế giới. Tôi không sống, tôi đang tồn tại.

Để kích hoạt sự sống trong tôi, tôi cần nhiều hơn là thức ăn, nước uống, giấc ngủ, sức khỏe. Tôi cần đổ đầy đam mê, tri thức, yêu thương, nụ cười, niềm vui lẫn nỗi buồn vừa lấp tim mình. Chứ không phải là một nỗi trống rỗng chực chờ mỗi đêm.

Tôi không bảo thế giới và cuộc sống này đã đào tạo ra hàng ngàn con rô bốt của số phận. Nhân danh tiền bạc, số phận, học thức để làm thước đo đánh giá con người. Nhưng cuộc sống cũng rất hoài niệm khi cho con người sống lại với tuổi thơ. Bằng cách đưa cho họ chiếc bập bênh của số phận.

Nếu tôi không thể tìm được nguyên liệu cho sự sống của mình. Tôi sẽ bị sức nặng cuộc sống làm mất thăng bằng chông chênh hất tung lên bầu trời cao và rơi xuống đất gãy rụm.
Như cái cách mà biết bao đứa trẻ đã chọn kết liễu đời mình vì không thắng được trò chơi ở thế giới này.

Ngước lên bầu trời trong xanh ẩn hiện le lói trong lòng mắt, đưa tay che ngang mảng trời xanh ươm đó, tôi thấy lòng mình phóng ra từng đóm nhỏ màu lam tươi sáng. Mỗi đóm sáng tượng trưng cho nguyên liệu sống trong lòng mình, cứ thế tôi bắt lấy từng đợt, một, hai, ba rồi lại bốn…

Tôi đã bắt đầu biết cách chơi bập bênh cân bằng với cuộc đời. Và những dòng chữ nơi đây là một trong những nguyên liệu sống nơi tôi.

Bởi lẽ tôi không muốn chục viên thuốc chảy tan trong mình, cũng chẳng muốn máu chảy thấm ướt ga giường, hay bị hất tung lên thiên đường hay vỡ tan dưới địa ngục.

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers