Một ngày trời thật nóng, em ngồi cách tôi vài gang tay, nói thật khẽ:
– Có lẽ em phải kết hôn thôi.
Tôi cười cười, xoa đầu em, thì thầm:
– Thế em thích như thế nào? Trong nhà hay ngoài trời, tôi phải chuẩn bị gì nhỉ, trầu cau qua hỏi chuyện bố mẹ em sao?
– Không em nghiêm túc N ạ, em sẽ kết hôn sớm thôi.
Tôi biết em không nói đùa, em không nhìn tôi, em lặng lẽ úp mặt vào đầu gối. Tôi ngừng cười, níu nhẹ vạt áo em:
– Vì sao?
– Em lớn rồi N ạ, bố mẹ em cũng không còn trẻ nữa, họ có tuổi rồi, em không thể ích kỉ như vậy nữa.
Em vẫn không nhìn tôi, hai tay em ôm chặt đầu gối, lắc đầu liên tục.
Tôi ôm em từ đằng sau, gục mặt lên lưng em, im lặng. Ước nguyện của em không có gì sai trái cả, tôi lấy gì ra để chất vấn em đây? Em cũng im lặng, tôi nghe thấy lồng ngực em run run, có lẽ em đang khóc.
– Họ sẽ yêu em chứ?
– Em không biết.
– Phải giao em cho người khác, mà người đó lại không yêu em chút nào, tôi phải làm sao đây, tôi không làm được, không làm được.
Em ngẩng đầu ôm chặt tôi, cười khổ, tôi biết lần này tôi không thể thay đổi quyết định của em.
Chúng tôi im lặng, em cứ nhìn bâng quơ ra cửa sổ, tôi thì mãi nhìn em. Nhìn như thể chớp mắt một cái em sẽ biến mất, nhìn như thể đây là lần cuối cùng em xuất hiện trước mắt tôi.
Chúng tôi lại cùng nhau dạo phố, tôi vẫn kiên định nắm chặt tay em, ghé ngang qua siêu thị, mua cho em vài thứ linh tinh như thường ngày, như chẳng có gì xảy ra cả. Lần cuối cùng hôn em, đẩy em nằm xuống, tất cả đều hoà cùng nước mắt, quyện cùng mồ hôi.
Tôi cứ điên cuồng ôm lấy em, không kêu gào, không thắc mắc, không níu kéo, chỉ ôm em gắt gao, ôm em thật chặt, ôm đến không thở nổi, ôm đến không nỡ buông tay.
Tôi biết đấy gọi là lần cuối.
Taxi chờ em ở trước cửa, em vẫn còn loay hoay mang giày, khoảng cách thật gần, tựa như tôi chỉ cần bước đến kéo em vào và đóng cửa lại thì mọi thứ sẽ như cũ, ngày mai, mọi chuyện sẽ lại êm đềm mà trôi qua.
Cho lần cuối bên nhau.
– Tôi sẽ chờ em, bao lâu cũng được, không chịu nổi nữa thì em hãy về đây, tôi làm tình nhân cũng được, tôi ở đây chờ em, được không?
– N biết em không làm như thế được.
Cho lần cuối nhìn em.
– Em có về thăm tôi không?
Cho lần cuối đứng gần em.
– Em còn yêu tôi không?
Cho lần cuối gọi tên em.
Tạm biệt em.
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất