Gửi…

Những dòng này khi đến với em, hi vọng lúc đó em sẽ không nghĩ nhiều về anh, những điều đã cũ nữa.

Anh đã đợi em suốt bốn mùa luân chuyển.

Ít nhất, anh cũng đã làm được những điều em thích. Em bảo em thích ngắm tuần trăng đầu tiên của mùa xuân năm mới, em thích đi bộ dưới đêm hè với đôi chân trần, em thích thang thang trong những rừng lau sậy mùa thu, em thích ăn kem dưới cơn mưa mở đầu cho mùa đông lạnh lẽo.

Anh đều đã làm được.

Chỉ là anh vẫn chưa đợi người được. Hay người đã rời bỏ anh đi trước mà không nói câu nào. Bức thư em bảo em sẽ đến với chậu xương rồng hai năm trước vẫn còn đây, chẳng hề hoen ố hay mục nát. Chậu xương rồng em tặng anh năm đó, đến giờ vẫn rất xin.

Thế sao người vẫn chưa đến?

Thế sao người chọn bỏ anh đi?

Anh đã rất nhớ người, nỗi nhớ dày vò anh như chết đi sống lại. Vón cục, dè lên thanh quản, và ép cho những hạt mặn chát chảy ra. Anh sợ lắm, anh cũng là con người thôi em. Anh biết mình sẽ yếu lòng khi nào, cũng như đớn đau, và tuyệt vọng ra sao…

Anh nghĩ hôm nay anh sẽ thật lòng với bản thân mình một chút. Anh đã dặn bản thân anh thời gian sẽ làm người ở yên một chỗ, một khoảng nào đó nơi đáy tim này.

Thời gian không làm được.

Anh dặn bản thân mình tìm kiếm những mối quan hệ khác, quái gở hơn em gấp nhiều lần, để họ vào thế giới của anh. Thế giới anh vẽ lên, không em. Chỉ có anh ở đó.

Người ta không chịu được.

Anh tìm thấy một người mới, thích hợp hơn. Người đó đồng ý ở lại với anh, và rất yêu anh. Anh đã nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, anh sẽ nhận được cái gọi là “ấm áp, yên bình”. Phụt một cái, tâm trí anh vụt tắt.

Anh tìm thấy em trên một ngọn đồi cao của Đà Lạt. Tháng tư của Đà Lạt, hoa viếng không nhiều, cỏ cũng đã xen vào kẽ đá. Tâm trí anh bị cắt làm đôi, vỡ vụn. Cả suy nghĩ lẫn những thứ anh đã tạo dựng, từ trước đến giờ. Anh chia tay người đấy, là ngoảnh mặt bỏ đi. Mặc kệ họ kêu gào, hay đau khổ. Anh biết anh đã không còn gì lưu luyến cả, ngoài em – Người đã không còn ở bên anh nữa.

Lần này, là chính anh không làm được.

Có người bảo anh “yêu chung thân”, nghĩa là bắt đầu, kết thúc, và sau rất lâu nữa vẫn là người đó. Trước sau như một. Anh không rõ nó đúng hay không, chỉ biết là bây giờ vẫn thế. Chỉ cần là em nói, dù phía trước có là vực thẳm tận cùng của thế giới. Anh vẫn sẽ cười, rồi nhắm mắt bước chân.

Anh chỉ có một mong muốn thôi.

Liệu anh có thể còn thấy em, trong một sớm mai nào đó?

Rey | Gửi từ group Hall of Dreamers