Bức thư này tôi gửi đến em.

Em đừng chê cười nhé, bức thư đầu tiên anh viết, gửi đến một người con gái. Chúng ta gặp nhau dưới hiên nhà cửa tiệm hoa tươi, nơi em hay dừng chân vào độ cuối tuần. Anh còn giữ khóm hoa em tặng, nhưng nó đã héo khô từ rất lâu rồi. Em có còn nhớ chiều tháng bảy, khi nắng vẫn xuyên qua từng lớp lá, em nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.

Em lúc nào cũng như một “đứa trẻ”, không bao giờ thôi nũng nịu và muốn được nuông chiều. Buổi chiếu phim em chẳng thể xem, cuốn tiểu thuyết em chưa kịp mua đã hết, em muốn đón hoàng hôn trên nóc nhà cao vời vời nhưng thời tiết bỗng chuyển mùa, mỗi lần như thế em lại ầm ĩ khắp một góc nhà.

Em có nhớ lần đầu tiên em khóc. Một buổi tối dưới chân toà nhà nơi em ở. Anh trễ hẹn 1 tiếng 59 phút, để mặc em chờ hoài trong tiếng nấc đến nghẹn lòng. Chẳng buông lời trách móc, em chỉ nhìn anh lặng lẽ, đôi mắt ướt sũng sâu thẳm tựa bầu trời đêm xa xăm.

Có một dạo chúng mình xa nhau, anh đi công tác ở một thành phố khác. Thật ra anh đã giấu em, rằng đã cố tình nán lại thêm ba ngày, để cho những ham muốn được một mình bủa vây lấy. Dăm ba lần anh muốn mình tự do, về cảm xúc lẫn thể xác.

Anh muốn một mình ở trong một căn phòng tĩnh lặng, không có bất kì ai, chỉ riêng anh cùng bốn bức tường trơn nhẵn. Hoặc ở một nơi nào đó, khi những con người ở đấy còn không hiểu nổi anh nói gì, anh sẽ dựng một túp lều bằng gỗ, và sống qua ngày bằng cách bán trái cây. Anh có những ước mơ kì lạ và dị hợm cất giấu trong tâm khảm, không để một ai bước vào khám phá.

Anh ít nói những lời thương em, câu nói “anh yêu em” chỉ vỏn vẹn đôi ba lần. Nhưng những khoảnh khắc đấy, đều xuất phát từ tình yêu chảy cuồn cuộn như sóng trào trong trái tim. Anh biết em là một cô gái ngọt ngào song trong tâm khảm lại mạnh mẽ và lí trí. Em muốn trở thành một người thật tài giỏi, hạnh phúc và tử tế.

Có một kí ức anh mãi giấu trong lòng, một buổi chiều nào đó không nhớ rõ, mây xếp từng lớp, không lấy nổi một ngọn gió. “Anh còn thương em nhiều không?” Giọng em nhỏ nhẹ phảng phất nỗi buồn. Lần thứ hai chúng mình nhìn đăm đăm nhau như thế, không ai mở lời, mãi sau đấy.

Đâu đó đến một ngày cuối tháng tư, em bỗng im lặng. Hoặc em đã im lặng từ trước đó rồi, chỉ là anh vô tâm chẳng để ý. Đi bộ trên đường dài, em không còn kêu ca. Chiếc bánh mì nướng cháy nửa, em không còn bỏ bữa làm lại.

Anh từng đọc đâu đó rằng “những con người lúc nào cũng ầm ĩ nói muốn rời đi, đều là những người không thật sự muốn rời đi. Những người thật sự muốn rời đi, là vào một buổi chiều có nắng có gió đẹp đẽ, họ khoác lên mình bộ quần áo rồi ra khỏi cửa, kể từ đó biến mất trong ánh chiều tà của buổi hoàng hôn ấy, không còn quay lại nữa”.

Thế rồi bức thư này mãi chẳng được gửi đi, vì tôi chẳng còn tìm thấy em của tôi nữa.

Nhật Linh | Gửi từ group Hall of Dreamers