Ngày tôi còn bé, bà tôi hay kể tôi nghe về những truyền thuyết xa xưa. Bà nói, trong mỗi cây cà độc dược có một yêu tinh trú ngụ, yêu tinh đó sẽ thực hiện ước nguyện của con người nếu như họ dùng máu mình nuôi nó.

Tôi vẫn cho những truyền thuyết đó là nói chơi, cho đến một ngày khi anh rời đi, bỏ lại tôi giữa căn phòng ngổn ngang đồ vật và những mảnh kính vỡ. Đó là một đêm trăng rất tròn, yêu tinh bước ra từ chậu cây cà độc dược, mái tóc màu trắng dài đến tận ngón chân. Gã nâng cằm tôi, thì thầm vào tai tôi:

“Tôi sẽ cho cô một điều ước, nếu mỗi ngày cô dùng máu nuôi tôi.”

Sau đó, tôi ước, ước anh quay lại.

***

Sáng hôm sau, anh trở lại thật, dù vẫn hay cáu gắt như khi trước, nhưng anh không dọa dẫm bỏ đi nữa, hoặc chính xác hơn, mỗi lần khi anh định dọa dẫm bỏ đi, thì ma chú của yêu tinh sẽ khiến anh quên điều đó ngay tức khắc.

Mỗi ngày, tôi lại dùng máu mình tưới cho cây cà độc dược. Cây lớn gấp bội so với tuần trước, màu hoa cũng chuyển từ màu trắng sang màu hồng nhạt, rồi đỏ, đỏ thẫm. Mỗi một ngày lại đậm màu hơn ngày trước. Cho đến một ngày cánh hoa biến trở thành màu đen ánh lên những sắc đỏ.

Tôi nhìn cây hoa, lại nhìn gương mặt xanh xao vì thiếu máu của mình phản chiếu trong gương. Có lẽ đây là một sai lầm.

Khi nhìn vào ánh mắt đắm say của anh, tôi biết đó là cô gái đã khiến anh thay lòng. Tôi đó, khi anh đã say ngủ, tôi ngồi cạnh giường và ngắm anh dáng vẻ anh khi say. Yêu tinh lại hiện ra, gã thì thầm:

“Anh ta không yêu cô.”

“Tôi biết.” – Tôi nghe thấy mình bình tĩnh đáp lại.

“Tôi có thể giúp cô.”

“Giúp bằng cách nào?”

“Khiến cô gái kia biến mất, như vậy anh ta chỉ có thể ở cạnh cô.”

“Điều kiện?”

Yêu tinh cười khúc khích, gã ôm lấy vai tôi từ phía sau, thì thầm:

“Tôi muốn…trái tim cô.”

Tôi không biết gã đã làm thế nào, nhưng cô gái kia quả thật không xuất hiện nữa. Còn anh thì vẫn bên tôi, dù đôi khi cáu gắt, đôi khi lại thẩn thờ như kẻ bị lấy mất hồn.

Yêu tinh thì vẫn thi thoảng hiện về trong đêm tối, quyến rũ tôi thực hiện những giao dịch với gã ta, khi thì hứa giàu sang quyền lực, khi lại hứa cho tôi dung mạo như hoa, người người yêu thích.

Rồi một ngày, gã bỗng thì thầm:

“Cô có muốn anh ta yêu cô như trước không? Tôi có thể giúp cô.”

Và ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu trước lời đề nghị quá hấp dẫn.

“Điều kiện là gì?”

Yêu tinh lại cười khúc khích, gã đáp:

“Một thứ không quan trọng mà thôi.”

Sau đó, tôi thấy mình biến thành một cây cà độc dược, còn yêu tinh lại biến thành dáng vẻ của tôi.

Mỗi ngày gã lại vuốt ve cây cà độc dược, mỉm cười quyến rũ:

“Đó là tự do.”

***

Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mộng kì lạ, anh siết lấy bàn tay tôi, mừng rỡ nói, em tỉnh rồi. Thông qua lời anh, tôi mới biết mình bị tai nạn và đã hôn mê hai tháng rồi. Tôi nằm viện thêm một tháng thì bác sĩ cho phép tôi xuất viện, anh đi làm thủ tục rồi đưa tôi trở về nhà. Chẳng biết vô tình hay cố ý, mà chậu cà độc dược tôi đặt ở ngoài ban công lại bị đẩy ngã, rễ bật cả ngoài, cành lá héo rũ. Tôi nhìn cái cây chết khô, bỗng rùng mình, tôi bảo anh đem vứt nó đi.

Tôi đó, tôi mơ thấy bà tôi. Bà xoa đầu tôi, kể cho tôi nghe nốt câu chuyện về cây cà độc dược:

“Trong mỗi cây cà độc dược giam cầm một yêu tinh. Mỗi ngày yêu tinh sẽ cố gắng mê hoặc chủ nhân ngôi nhà, chúng khuếch đại lòng tham sâu trong lòng mỗi người, dùng phép thuật của mình để thực hiện nguyện vọng cho con người, đồng thời cũng lấy từ họ những gì tương xứng. Chúng ẩn nhẫn chờ thời, chờ đến một ngày lòng tham của con người đủ lớn, chúng sẽ dụ dỗ họ, lấy đi tự do của họ. Sau đó, con người bị dụ dỗ sẽ biến thành yêu tinh, bị giam trong cây cà độc dược, còn yêu tinh sẽ biến thành con người, sống dưới vỏ bọc của người đó.”

“Thật đáng sợ.” – Tôi nghe thấy mình, khi còn là một cô bé con cảm thán.

Bà tôi mỉm cười cười hiền từ, nói:

“Rất lâu, rất lâu về trước, thế gian này không có yêu tinh, cũng không có ma quỷ. Hết thảy yêu tinh hay ma quỷ, đều do dục vọng của con người biến thành.”

Lộ Hi Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers