Tôi sinh ra trong căn nhà chật hẹp xập xệ, đầy mùi hôi thối trong cái xóm nghèo nàn.

Ngày tôi ra đời, mẹ tôi đã tự mình chịu đựng cơn đau cắn răng cắt đi cái cuống rốn nối liền và vật vờ nằm trên chiếc giường cũ mèm.

“Đồ con hoang.”

Điều đầu tiên tôi nghe thấy là những lời như thế, cái biệt danh con hoang đó nó theo tôi đến lúc tôi mười một tuổi. Đến khi tôi mười lăm tôi mới biết mẹ mình là gái điếm.

Cái thứ con gái chỉ biết dạng chân với đàn ông trên giường là có tiền, cái thứ hèn mọn bám víu lấy đám tệ bạc mặc cho chúng đánh đập hành hạ nhưng vẫn phải nịnh nọt yêu kiều chỉ vì miếng cơm manh áo.

Mẹ tôi thường đi ra ngoài vào ban đêm và về lúc sáng sớm, mỗi lần về người bà đều xơ xác, rách rưới mấy vết bầm hiện lên khắp người, mái tóc rối bời cùng khuôn mặt đầy rẫy những vết thương, cho thấy bà đã trải qua những gì và gặp qua những kẻ như thế nào.

Thật sự thì mẹ tôi đẹp lắm.

Tôi luôn cảm thấy bà rất đẹp, người phụ nữ mấp mé tuổi ba lăm có sức quyến rũ kỳ lạ. Nhất là nụ cười của bà khi nâng niu tấm ảnh nơi đầu giường, nụ cười dịu dàng e ấp như thiếu nữ đôi mươi và những cái ôm, cái hôn dịu nhẹ dành cho người trên tấm ảnh.

Thỉnh thoảng bà ôm lấy tôi vuốt ve đôi mắt của tôi và thầm thì những lời nhỏ nhẹ.

Mẹ nói tôi là con của người đàn ông bà yêu nhất.

Mẹ tôi thích một người, người bà yêu sâu đậm, người mà bà đánh đổi cả tuổi thanh xuân để đổi lấy chút tình yêu nhưng chỉ nhận được sự giả dối.

Bà sa lầy buông bỏ tình yêu của mình, buông đi cái thân con gái yếu mềm và dấn thân vào chốn dơ bẩn của đáy xã hội. Bà vùi mình vào những cơn sóng tình dục, vùi dập thân thể chìm đắm vào vòng tay của những kẻ điên, đê mê chính mình để che đi thứ tình yêu còn đấy.

Cái thân của bà tàn, tàn đi theo từng ngày từng tháng và từng năm. Thân xác đầy rẫy những điều ghê tởm nhưng bà lại chẳng màng quan tâm đến.

Vì bà cần điều gì đó giúp mình giấu đi cái tâm tư của tuổi trẻ cuối cùng.

Và rồi bà chết. Chết vì cái xác đã tàn phai, chết vì cái thân mang bệnh dại của những kẻ chơi trần.

Bà treo mình trên trần nhà, đôi mắt mở to trừng lên nhìn về phía cửa, tay bà vẫn cầm tấm hình của kẻ tồi kia nhưng đã bị vò nát đến biến dạng, như cái thứ tình yêu bà gìn giữ đến cuối cùng cũng theo hồn bà đi mất, như cái thân tàn ma dại của bà cũng theo năm tháng phai mờ.

Bà chết. Chết đi với những niềm đau, chết đi cùng thứ tình yêu chẳng còn.

Thu Hương | Gửi từ group Hall of Dreamers