Ba nói thích con trai hơn con gái.
Ba thương mình hơn tất cả, mọi thứ tốt đẹp nhất ba đều trao cho mình còn chị thì không.
Chị mình năm nay vừa tròn mười tám, là cô gái xinh đẹp, chăm chỉ nhất làng và luôn nhận được những lời khen đến từ xóm giềng thân quen nhưng với ba, những lời đó cũng chỉ là nói chứ không đem lại ích lợi gì cho gia đình.
Ba nói, con gái gả đi rồi như bát nước đổ đi có cố vớt lại cũng chẳng còn gì nên ba luôn chán ghét việc con gái tài giỏi quá vì khi đi cưới chồng rồi cũng không làm được gì cho gia đình. Nên chị mình luôn luôn bị ba phân biệt đối xử trong gia đình, khác với mình, mọi thứ đều đến tay chị ngay cả những việc bê đồ nặng nhọc nhất.
Khác với mình, chị nghỉ học ngang từ lớp năm vì để dành tiền cho mình học lên đại học sau này, thay vì chị được đối xử như một người con cả có trách nhiệm thì ba lại coi chị là con ở hơn, mẹ cũng không dám phản kháng với ba mà chỉ im lặng giúp chị từng chút từng chút một, còn mình thì cứ sống bằng sức lao động của chị, sống trong sự hổ thẹn của chính mình.
Chị thích cười, dù có gặp khó khăn hay bị ba nói nặng lời đi nữa thì chị vẫn luôn cười, chị sẽ nhỏ nhẹ bảo mình đừng trách ba, chị sẽ nói ba làm tất cả vì mình, vì tương lai của cả nhà và vì mình là cháu đích tôn trong gia đình.
Chị không quan tâm bản thân mình ra sao, điều chị để tâm là mình, là ba mẹ mai sau về già còn chị mốt rồi cũng theo chồng chứ không ở bên chăm mãi cho ba mẹ nên mọi thứ về sau đều dựa vào mình cả.
Mình cũng thích nằm trong vòng tay của chị, nghe chị kể về những câu chuyện dân gian mà ba mẹ không biết hay nghe chị hát mấy bài chị học lỏm được từ lớp của thầy Chiêu làng bên. Có đồ ăn ngon mình sẽ hay sẻ chia cho chị dù cho bị ba răn dạy nhưng với mình, thấy chị vui tươi mới là điều mình thích nhất.
Và rồi cũng đến ngày chị đi lấy chồng xa.
Làng bên có anh trai làng ngỏ ý muốn cưới chị về với lễ cưới hỏi đầy đủ đồ mắc tiền, khác với mẹ lo lắng thì ba mình lại chấp nhận mà không suy nghĩ nhiều, ba mình chẳng quan tâm người anh rể có tốt hay không mà chỉ chăm chăm vào mớ đồ cưới đắt giá và thản nhiên “bán” chị mình đi với giá rẻ bèo.
Ngày chị đi cưới chồng, mình không dám khóc vì sợ bị chị cười, mình chỉ dám níu lấy mảnh áo dài của chị thút thít dặn dò nếu anh rể có bắt nạt chị thì về mình lo, chị chỉ cười không nói gì, nhẹ xoa đầu mình và quay đi bước lên chiếc xe xa hoa qua làng bên.
Trong thoáng chốc, mình ngỡ là mình thấy giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt của chị.
Vì hai làng cách xa nhau quá nên mình cũng không rõ cuộc sống chị ra sao, chỉ biết nhờ đám bạn nghe ngóng tình hình giúp mình, đôi khi mình cũng muốn chạy qua thăm chị nhưng mẹ lại bảo nhà chồng kiêng kị người thân qua nên không cho, cuối cùng mình cũng chỉ ngậm ngùi ngóng tin tức chị từ xa.
Mãi đến khi nghe được tin chị thì điều mình không muốn cũng xảy ra.
Chị chết rồi. Sau năm tháng bị sảy thai thì chị bị u uất dài và tự tử vì trầm cảm.
Nhà chồng kêu người đem xác chị cuốn trong cái chiếu rách và đem về để trước nhà mình.
Mẹ thấy thể xác chị tàn tạ liền khóc ngất cả đi, còn ba mình chỉ cau mày ghét bỏ bảo nhanh chóng đem chôn không lại bẩn cả nhà. Còn mình thì khóc như điên dù cho ba ngăn cản cỡ nào thì mình vẫn ôm khư khư lấy cái xác đã bốc mùi của chị.
Thật ra, chị còn trẻ lắm. Chị chỉ mới đôi mươi, với độ tuổi này chị còn có thể làm được nhiều việc như học đại học hay bắt đầu một mối tình xuân xanh chớm nở hay rực rỡ cái tuổi mình giữa bầu trời xanh mơn mởn chứ không phải vùi mình vào nấm mồ hôn nhân để rồi chôn luôn chính mình trong cái xó bếp, góc giường nhà người ta.
Cái người mà chị gả, mình ngỡ là tốt lắm nhưng không ngờ chỉ là tên sở khanh không hơn không kém, từ lúc cưới chị về gã đều chăm chăm cái thể xác của chị và hành hạ mỗi khi gã lên cơn say, ngay cả khi chị có con gã cũng không buông tha mà đánh đập đến khi chị sảy thai, mọi người trong nhà đó cũng không ai can ngăn mà để gã cứ thế gây ra những vết thương không bao giờ lành cho chị.
Để rồi giờ đây chị chết mất. Chết trong cái sự khốn khổ mà người đời mang lại, chết trong cái cõi đời chẳng mấy công bằng với phận con gái tươi xinh.
Mình chôn xác chị ở sau vườn mặc cho ba cấm cản, mình đắp lên cho chị ngôi mộ tươi xanh màu cỏ, thêm chút sắc hoa rực rỡ như mong chị về sau có một cuộc đời tươi tắn sắc màu hơn kiếp này.
Mình đem gom tặng chị tháng ngày tuổi trẻ của mình, chôn chúng cùng với thân xác gầy gò của chị. Để mai sau gặp lại, mình vẫn là đứa em nhỏ mà chị thương yêu.
Thu Hương | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất