Trong đêm dài miên man cùng hơi men bủa vây, anh thấy nỗi buồn tràn ra tận ô cửa sổ trong căn phòng mình, bầu không khí đặc quánh lại, nặng trĩu.

Anh không nằm lại được nữa, chút rượu và men cùng vài viên thuốc ngủ cũng không cứu vãn được thêm. Châm điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói. Hóa ra, chỉ mới hai giờ sáng. Anh cứ ngỡ đêm nay kéo dài tận mươi năm hay đại loại thế.

Ngày ấy, anh xin người ở lại bên mình chút thôi, để cố giữ lại những nồng cháy của cuộc tình đã tan vỡ, thi thoảng đem ra nhâm nhi đôi ba giờ rảnh rỗi. Anh cũng chẳng biết vì sao, nhưng người càng cự tuyệt anh lại càng muốn giữ người ở lại bên mình, đôi phút thôi, để yêu.

Anh vẫn luôn miệng nói rằng mình không biết tại sao, chỉ để lừa mình dối người, chắc vậy?

Anh biết là vì anh còn thương người, chỉ là vài giây phút nóng nảy khi tức giận, đâu ai biết mình lại nói ra những điều cay độc đến thế. Anh đuổi người ra khỏi đời mình, rồi khi người đã thành toàn cho bản thân, anh lại nghe tim mình khóc, nứt toạc ra, ứa máu. Anh giữ người ở lại.

Nực cười thay, người chẳng còn đủ bao dung như thời còn yêu anh nữa rồi. Khi ấy, người đã từ chối, rõ ràng, dứt khoác. Thế là tim anh vỡ vụn, bởi chính lời người đã nói với anh và cũng là lời mà anh đã nói với người… Cơn đau lan tỏa khắp tâm can, lạnh buốt.

Dạo này, anh tìm đến thuốc lá – thứ mà bấy lâu nay anh chẳng bao giờ động đến bởi người chẳng thích anh như thế, cả bản thân anh cũng vậy. Thế mà giờ đây chỉ trong một đêm, bao thuốc kia đã hết nhẵn, nằm lăn lóc ở góc phòng.

Anh cảm thấy bản thân đang đi đến đích, nhưng không phải cái đích mà anh vẫn hằng mong là có anh cùng người trong một đám cưới nho nhỏ, đầy hoa. Anh đang rút ngắn khoảng cách đến cái đích mà mình chẳng mong muốn, trở thành chính con người mà anh ghét, bản thân tồi tệ hơn qua từng ngày, không có người.

Chỉ là, từ dạo người ra đi, anh chẳng còn được nghe giọng nói nhỏ nhẹ than thở với anh mỗi đêm nữa, anh chẳng còn được nghe người cằn nhằn bởi những lầm lỗi của mình. Anh nhớ giọng của người, nhớ nhiều, mỗi đêm.

Chỉ là khi chỉ còn lại một mình, anh cảm thấy bản thân trở nên yếu đuối. Anh không tìm lại được cảm giác vẫn có khi bên người nữa rồi.

Chỉ là, anh sa đọa lắm, người đến cứu rỗi anh đi.

Chỉ là anh nhớ người quá.

Người về lại bên anh đi, chút thôi, rồi mai mình xa…

Nguyễn Tố Quyên | Gửi từ group Hall of Dreamers