Người tôi yêu, em ấy là một giấc mơ.
Một giấc mơ tôi đã quên mất từ rất lâu về trước. Đôi khi tôi thẫn thờ, lạc lõng giữa thành phố xa lạ, bắt chuyện với vài người mắt xanh tựa sóng biển, và vờ vĩnh hỏi họ những điều khác, cốt trông chờ họ có thể nhắc nhở tôi về thứ tôi đã đánh mất. Tôi cũng gọi điện hỏi gã trai ở trạm xăng điều tương tự vậy. Nhưng vẫn chưa có lấy cho mình một câu trả lời thật xác đáng. Nhiều đêm tôi đưa mắt nhìn ra lớp màn mưa dày đặc ngoài ô cửa sổ, bên trong phòng là tiếng lách tách của những thanh gỗ cháy dập dìu, cố nhớ lại tôi đã đánh rơi giấc mơ của mình ở chốn nào. Không phải loại phụ phẩm bình thường của giấc ngủ, lại càng không phải những khao khát ngọt ngào được dồn nén thành ảo ảnh về thứ gì đó xinh đẹp và vợi xa. Vậy rốt cuộc nó còn có thể là gì nhỉ? Là cảm thức của tôi dưới hình dạng một giấc mơ nhưng bản chất của nó thuộc về một lằn ranh giữa hiện thực và hoang tưởng; là dòng chảy tựa đại dương êm đềm trên bề mặt lục địa, là lý tưởng về một tuổi trẻ va chạm mạnh mẽ với bão táp thời đại. Phải rồi, em chính là giấc mơ như thế. Không xoàng xĩnh, không hoang đường.
Em vẫn tồn tại.
Như mảnh bụi bảng lảng trên đồng hoang. Như áng mây ngàn ngủ quên trên đỉnh núi. Em rải vào lòng nắng hạ những giọt tràn lên mi mắt, đẹp đẽ và sáng trong. Em là quả đào đông thơm lựng còn đẫm sương đêm, là tiếng thở dài của trần thế đầy khổ đau, là giọt nước mắt của một miền biên viễn biệt lập với phố thị. Và em mang theo cả một Atlantis bên mình mà khi nhìn vào, người ta có thể thấy hình thù của một nền văn minh đã vùi sâu trong đáy nước, thấy cả những bản thể khác của chính mình, như soi chiếu, như sóng đôi.
Nhưng cũng chỉ đến thế vì rốt cuộc, em vẫn luôn là kẻ cô độc nhất thế gian. Em cô độc tựa một tiểu vũ trụ trôi nổi giữa lòng đại dương, tựa cánh chim trượt dài giữa bầu trời rộng. Ai mà biết được tiểu vũ trụ ấy đã bao lần nổi bão dưới lớp vỏ đẹp đẽ kia. Cuồn cuộn những đợt sóng cao bờm, nhấn chìm toàn bộ từng thớ lục địa, thế mà những con người bình thường với những đôi mắt nhạt màu chẳng thể thấy gì ngoài hai hàng mi em ươn ướt vài vệt hoen đỏ. Em câm lặng như thứ tình một phương chưa ngỏ bao giờ.
Em không phải hi vọng. Bởi tôi biết đã bao lần em quay quắt khi phải tìm cho riêng mình một lẽ tồn tại thích đáng trên thế giới này. Em không phải hi vọng, vì bản thân em chính là tuyệt vọng của nhân loại mà hễ ai nhìn vào cũng sẽ thấy sâu trong tâm khảm một nỗi khiếp đảm vô cùng. Em mang trên mình bản chất của sự thật. Để rồi họ lánh xa em chỉ bởi em chân thực quá đỗi, sợ đến một ngày đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, và những mộng mị của họ, rằng sẽ vỡ làm đôi.
Chớm đông.
Tôi cho phép mình dạo bước quanh phố trong dưới bầu trời màu chì với mùi hoa hương mộc vờn quanh chiếc mũi đỏ ửng. Nhưng tôi chắc rằng mùa này làm gì có loài hoa ấy, đó chỉ là mùi hương của một giấc mộng đã vùi sâu dưới mấy tấc đất, nay vừa vặn lúc thiên nhiên đỏng đảnh mời gọi, chúng trỗi dậy, thì thầm một điều vào tai tôi, là sà vào lòng anh.
Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ hướng bản thân mình đến một chừng mực nào đó mà mỗi con người chúng ta sinh ra đã được nhồi vào một khuôn khổ nhất định. Với tôi, những quy chuẩn mà xã hội đề ra có phần hơi giáo điều và gò bó, nên tôi hiếm khi bận tâm đến. Tôi không mơ ước được trở thành người này, kẻ nọ bởi tôi biết rằng nếu tôi không tìm được bản ngã của chính mình, thì, tất cả những điều đó đều vô nghĩa lẫn sáo rỗng. Tôi chỉ muốn thế giới bên trong mình được cân bằng với thế giới bên ngoài. Tôi muốn phá vỡ ‘vỏ trứng’.
Đồng thời tôi nhận ra, bản thân tôi, hắn cũng mang trên mình một vết xước.
“Anh biết không, em đã mơ nhiều đến những xứ sở đẫm sương và lấp lánh vì kim cương trên đầu. Nhưng em cũng tranh đấu với thực tại rằng em chỉ đang cố dùng chân mình giẫm lên nhánh gai tầm ma để ảo tưởng về một ranh giới không thực nào đó.
Em đã trông thấy giọt nước mắt của thế gian, đã thấu tiếng lòng của nhân loại. Em đau đớn, vật lộn với bệnh chứng ‘con chó mực’ cứ vồ vập lấy em từng ngày đẵng dài.
Em nhìn đăm đăm vào hạnh phúc, nhưng anh, em không cảm nhận được nó nữa. Giấc mộng của em cũng vỡ nát trên nền trời heo hút. Và giờ thì em chẳng còn một bản thể tương lai nào để hướng đến nữa.
Em đã lạc lối mất rồi.”
Và em gục đầu vào vai tôi, khóc nức nở.
Dong Nghi Le| Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất