Cô đơn một mình không đáng sợ, đáng sợ nhất là khi có đôi có cặp mà vẫn cô đơn.

“Anh ấy tốt như thế, sao mày lại từ chối?”

“Vì không yêu.”

“Sao không thử một lần? Lửa gần rơm lâu ngày sẽ cháy?”

“Tôi không làm được.”

Tôi buông điện thoại. Có rất nhiều lời khuyên rằng tôi nên đồng ý hẹn hò thử, vì dù sao tôi cũng sắp 30 rồi. Có tiền, có nhà, có sắc, có mọi thứ chỉ thiếu người yêu. Không phải tôi không cần mà thực sự thì tôi chưa tìm được một người thích hợp.

Có rất nhiều lời tỏ tình tôi. Tôi cũng đã từng đồng ý một người. Lúc đó, tôi cũng chưa hẳn là yêu anh ấy. Đối với anh ấy, chỉ là tôi có một chút gì đó hơi rung động. Tôi cũng đã nghĩ, cứ thử thôi, biết đâu ngày nào đó, bản thân sẽ thực sự rung động?

Anh chàng ấy tốt lắm, lại còn đẹp trai nữa. Anh ấy vừa cao, vừa trắng, vừa có một nụ cười toả nắng. Gương mặt anh vừa có nét dịu dàng vừa có nét mạnh mẽ, cương nghị, khiến cho bao cô gái rung động. Hẹn hò với anh, anh hay đi đón tôi, quan tâm tôi từng ly từng tí. Tôi cũng có chút tự hào khi có người bạn trai như vậy. Nhưng là… tôi vẫn chẳng yêu nổi anh ấy.

Mối tình đó kéo dài hơn hai tháng. Một cái nắm tay tôi cũng từ chối anh ấy. Không biết sao nhưng khi anh ấy chủ động, tôi chẳng thấy ngọt ngào, mà ngược lại, có chút gì đó hơi không ổn. Chưa kể, hai tháng trời mà tôi cũng không nói lấy một câu yêu đương nữa. Tôi cũng biết tôi không nên vậy, nhưng thực sự, khi không yêu một người, bạn sẽ rất khó để cố gắng yêu người ấy một cách chân thành.

Có lẽ hai tháng đủ để anh ấy hiểu rằng nên chia tay. Cả hai chia tay nhau trong hoà bình, tôi hiểu anh ấy cũng rất buồn. Nhưng nói thật là tôi lại cảm thấy đôi chút vui mừng và tự do. Nhưng cũng chẳng giấu được chút áy náy của bản thân mình. Tôi biết, tôi đã sai thật rồi

Tình yêu nó đúng là một cái dây xích, cuốn lấy hai người vào. Nhưng vẫn là cả hai người tự nguyện trói vào nhau thì sợi dây xích kia mới thật có ý nghĩa. Nếu mà tự trói mình vào dây xích ấy, thì chẳng khác nào tự nhốt mình vào tù cả.

Không phải là không muốn yêu, mà là không thể yêu. Từ “không muốn” và “không thể” nó khác nhau một vành. Thà tôi từ chối họ dứt khoát một lần, chứ tôi cũng chẳng muốn thứ tình cảm mờ ảo kia lại trói bản thân và cũng như những người yêu mình một đời

Cô đơn một mình không đáng sợ, đáng sợ nhất là khi có đôi có cặp mà vẫn cô đơn.

Đời còn dài, nhất định trong tương lai sẽ gặp một người đàn ông làm trái tim tôi rung động. Không cần anh ấy phải đẹp, phải giàu hay hoàn hảo, tôi chỉ cần anh ấy yêu tôi, như cách mà tôi yêu anh ấy, thế là đủ.

Nguyễn Thị Liên | Gửi từ group Hall of Dreamers