Xin chào, Đậu Đỏ.

Cả một đời ngắn ngủi của tớ, quãng thời gian hạnh phúc nhất có lẽ chính là quãng thời gian có cậu bên mình.

Tớ còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, cậu bị sổ mũi, chóp mũi ửng đỏ lên trông giống như hạt đậu nhỏ làm tớ nghĩ ngay đến hai câu thơ:

“Hồng đậu sinh Nam quốc,
là chuyện rất xa xôi.”

Từ ấy, tớ lén đặt biệt danh cho cậu: Đậu Đỏ.

Đậu Đỏ của tớ có ngoại hình rất đẹp, thành tích học tập tốt, chơi thể thao cũng giỏi nữa. có rất nhiều nữ sinh đem lòng thích cậu, trong ngăn bàn của cậu thỉnh thoảng lại có hoa và quà, nhiều không đếm xuể.

Đậu Đỏ đối xử với tớ cực kì dịu dàng, không chỉ chia cho tớ bánh kẹo trong số quà ấy mà thi thoảng còn đèo tớ về nhà nữa.

Trong ánh chiều tà vàng óng tựa mật ong, tớ đã khẽ khàng nắm lấy vạt áo sơ mi trắng tinh của Đậu Đỏ, và ngân nga hát một khúc ca thuộc tự thuở nào. Quãng đường ấy mỗi khi tớ nhớ về đều thật đẹp đẽ, luôn bao phủ bởi sắc vàng ngọt ngào của mật ong.

Thế nhưng, sự dịu dàng của Đậu Đỏ đã vô tình đem lại rắc rối cho tớ.

Những bạn nữ thích Đậu Đỏ ghét tớ vô cùng. Họ đặt cho tớ biệt danh thật khó nghe, rồi còn kéo tớ vào nhà vệ sinh, hung hăng đe doạ và bắt tớ phải tránh xa cậu. Khi tớ phản kháng lại thì bị họ nhúng đầu vào bồn cầu.

Khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của tớ mờ đục. mũi, miệng, tai đều ngập nước, não bộ tê dại và trái tim bị bao phủ bởi nỗi kinh hoàng. Những ngày tiếp theo, cặp sách của tớ đầy rác, giày bị giẫm đến bẩn thỉu. rồi thậm chí khi tớ đã khóc lóc cầu xin đến thê thảm, đầu tớ vẫn bị dúi vào bồn cầu.

Một thời gian dài sau đó tớ không về cùng Đậu Đỏ. Lúc mà cậu hỏi tớ rằng đã có chuyện gì xảy ra, tớ chỉ lặng im cúi đầu nhìn đất, điều đó làm cậu tức giận và không để ý đến tớ nữa.

Thực ra, Đậu Đỏ ạ, tớ không trách cậu đâu, vì tớ vốn dĩ không nên sinh ra trên cõi đời này.

Bố tớ khao khát một đứa con trai, còn mẹ đã qua đời ngay khi vừa sinh ra tớ. Vì vậy bố căm ghét tớ đến tận xương tuỷ. Những vết thương rỉ máu mà tớ đã nói dối Đậu Đỏ là do hậu đậu nên bị ngã, thực chất là bị bố đánh bằng đủ thứ: chổi, móc quần áo, vợt cầu lông.

Mỗi lần bị đánh, đều là Đậu Đỏ đã tỉ mẩn sát trùng và băng bó cho tớ.

Thế nhưng giờ đây, ngay cả Đậu Đỏ cũng bỏ mặc tớ mất rồi. Dù cho về nhà, đến trường hay đi bất cứ nơi đâu, tớ vẫn luôn bị nỗi sợ hãi thắt chặt trái tim. tớ rơi vào rối loạn, chìm vào mê cung tối tăm vô tận.

Tớ khóc, tớ sợ hãi, tớ lạc lối.

Rồi tớ nghĩ ra một cách có thể đi tới vùng đất Hứa.

Tớ bước lên sân thượng. Gió thổi, gió đùa giỡn với mái tóc, vạt áo và mơn man nhẹ nhàng trên da mặt tớ. Giá như thế gian này cũng đối xử dịu dàng với tớ như vậy thì tốt biết bao.

Bầu trời trong xanh quá. bây giờ tớ mới nhớ ra trọn vẹn bài thơ ngày ấy:

“Hồng đậu sinh Nam quốc,
Là chuyện rất xa xôi
Tương tư tính là chi
Sớm không người để ý.”

Giờ này chắc Đậu Đỏ đang làm trực nhật lớp nhỉ, chẳng biết lúc tớ rơi xuống, cậu có trông thấy hay không?

Cậu từng nói với tớ rằng mùa xuân thật đẹp, vạn vật tươi tốt và lòng người cũng ngập tràn sinh khí.

Tớ hỏi cậu, khi mùa xuân đến, chúng ta đi ra bờ sông chơi được chứ, cậu đã mỉm cười. Nụ cười quý giá của Đậu Đỏ, cả đời tớ cũng không quên.

Thế nhưng Đậu Đỏ ơi, phải làm sao đây?

Khi tớ đã bỏ lỡ mùa xuân ấy mất rồi.

Khánh Ngọc | Gửi từ group Hall of Dreamers