Biết đâu một ngày mình lạc mất yêu thương
Như phong linh kia không còn cần gió nữa
Như bồ công anh chẳng thiết tha vẫy vùng miền đất hứa
Chỉ kiên cường sống và trầm mặc tỏa hương

Chúng ta bảo nhau về những luân lí đời thường
Rằng chỉ cần yêu dạt dào, chân thành là đủ
Rằng bão giông rồi cũng quá giang về ngày cũ
Chỉ cần tin vào nhau rồi bất cứ ai cũng ở lại bên mình

Ta đâu biết mặt trời trân quý ánh bình minh
Là khi âu lo khoảng trời kia sẽ sớm đầy mây giăng, mưa phủ
Như bữa cơm đơn sơ mà người kia chắt chiu, lam lũ
Sẽ hóa vô thường khi ta mặc định họ mãi mãi kề bên

Chúng ta thường thủ thỉ nhau về những cảm xúc lâu bền
Mà quên rằng đôi khi bất an cũng là một thanh âm vô cùng đẹp đẽ
Nhìn thời gian trôi, vội ôm nhau mà xót xa thật khẽ
“Người ơi, đoạn đường có nhau từ nay đã ngắn lại đôi phần…”

Có bao giờ ta ngụp lặn giữa những phân vân
“Người cạnh ta lúc này rồi sẽ luôn ở đó
Mãi yêu thương ta dù những lời hứa với người, ta vẫn đành tâm bỏ ngỏ
Vì người chẳng nỡ rời bỏ ta đâu, khi yêu thương kia đã hóa vô cùng”

Hay:

“Mình phải giữ nhau, bằng mọi giá, giữa những bao dung
Bởi cuộc đời đa đoan luôn trêu ngươi ta vào phút giây ngọt ngào nhất
Bởi ta biết dù nói yêu đến vô cùng tận
Cũng không giữ nổi bước chân người, ngày nào đó, bỗng muốn rời đi”

Chỉ mong rằng từ phút này đến lúc mình biệt ly
Mình sẽ thật thà sợ mất nhau trong vô vàn khoảnh khắc
Biết nhói đau khi nhận ra mình làm người kia khóc
Và cũng biết run lên khi họ bất giác nói “Không cần!”

Để nụ cười phong linh lại lấp lánh khoảng sân
Bồ công anh tung bay, dịu dàng chạm môi hôn cùng đất
Đớn đau nào rồi cũng hóa yêu thương bất tận
Bởi những chênh vênh ta đã nguyện trân trọng đến cuối cùng.

Phong Linh