Hắn đứng lặng sau gốc cây, chậm rãi quan sát em khệ nệ ôm mấy thùng giấy đầy những vật dụng đặt xuống vỉa hè, gồng mình kéo chiếc va li to đùng qua bậc cửa. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu trời buồn tênh. Buồn như đôi mắt em sau bao mùa trông mong hắn về lại.

Những ngón chân dưới đôi converse khẽ ngọ nguậy. Chúng muốn hắn chạy tới bên em và nắm lấy tay em. Rồi hắn sẽ van xin em đừng rời thị trấn, van xin em vì hắn mà nán lại thêm một thời gian. Những bản tình ca hắn viết cho em trong mùa xa khuất, hắn biết làm sao nếu bây giờ em rời bỏ hắn đi?

Ai sẽ ngồi thâu đêm suốt sáng trên nóc nhà để lắng nghe những câu ca hắn hát? Ai sẽ sẵn lòng cùng hắn khiêu vũ dưới mưa ngâu?Ai sẽ xua tay, trìu mến khen hắn đáng yêu mỗi khi hắn viết sai chính tả?

Và ai sẽ nâng niu từng dòng thư hắn gửi với niềm hạnh phúc bất tận, không màng tới việc chữ viết tay của hắn chẳng ngay lối thẳng hàng?

Đời hắn, ngoài em ra, tìm đâu ra một người dưng thương hắn vô điều kiện như vậy?
Tên nhạc sĩ đã nghĩ tới một ý tưởng điên rồ. Ngay bây giờ, hắn sẽ liều mạng chạy tới ôm lấy em từ đằng sau mặc kệ em có gọi hắn là đồ biến thái và giáng xuống mặt hắn một bạt tay điếng người.

Hắn không sợ đau sao? Giây phút này hắn không sợ. Cái đau ấy chắc chắn không đau bằng khi mất em.

Hắn hiểu em đủ để đoán được mọi chuyện nhất định sẽ ổn ngay sau đó vì em sẽ nhận ra hắn, chắc chắn sẽ nhận ra hắn. Từng chút một về hắn em đều nhớ nằm lòng. Em sẽ hốt hoảng ôm lấy hắn, xin lỗi hắn, nức nở khóc trong khi trách hắn đi lâu không về.

Hắn sẽ lắng nghe và ghi nhớ tất cả không chừa một từ nào. Mọi lời tuôn ra từ môi em đều là mật ngọt. Duy chỉ câu nói em mong nhớ hắn như thể chết đi sống lại là hắn không chấp nhận. Em cần phải biết một điều: Hắn vừa chạy bán mạng qua mười tám tầng địa ngục để về lại bên em.

May mà em lúc nào cũng vững vàng ở đây chờ đợi hắn. May mà em yêu hắn thật nhiều.

Em hoàn toàn có quyền được biết hắn sắp về bên em, sẽ về bên em. Mọi sự chờ đợi của em đều xứng đáng. Hắn luôn rất muốn được tiếp tục cùng em, hôn em bằng ca từ và khiến em tự hào vì yêu hắn.

Nhưng mà kịch bản viên mãn ấy chỉ là bản thảo của kẻ khờ mộng mơ ích kỷ. Chân hắn cứng đờ cơ hồ không còn thuộc về trái tim ồn ã bên trong lồng ngực. Hắn đã không chạy tới bên em như dự định, ngược lại còn giấu mình kín đáo gấp nhiều lần sau bóng cây, lặng lẽ nghe gắt gỏng bên tai tiếng dương cầm ngang trái.

Chiếc ô tô cỡ nhỏ đổ trước cửa nhà em là nốt đàn rất đanh thứ nhất. Nam thanh niên lạ mặt từ trên xe bước xuống, ân cần giúp em xếp gọn những thùng giấy và va li vào cốp xe là nốt đàn chát chúa thứ hai. Em nhìn hắn, nhoẻn miệng cười khe khẽ là nốt đàn đầy huỷ hoại thứ ba.

Bên tai hắn nghe những tiếng đì đùng như có kẻ đập cả mười ngón tay lên phím đàn.

Kìa! Gã trai ấy nhìn em, dù gã ta đứng cách xa em những năm bước chân thì hắn vẫn có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng gã ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh của em bằng đôi mắt ngập đầy thương yêu.

Trông gã ấy cứ như đang cố gắng mô phỏng trọn vẹn nhất có thể con người hắn khi bên em, âu yếm em bằng đôi mắt và yêu em qua những nụ cười.

Gã trai phá hỏng cả một bản đàn.

Không! Em là người của hắn. Bản tình ca của hắn. Hắn đáng lý ra không được cho phép điều đó xảy ra. Nhưng hắn đã cho phép nó xảy ra, ngay trước mặt hắn, cách hắn không đến một trăm bước chân.

Cây dương cầm! Hắn tin em, hắn tin em vẫn luôn yêu hắn. Dẫu hắn chỉ đứng chết trân dõi theo em từ đằng xa, hắn vẫn tin tưởng rằng trong lòng em vẫn còn yêu hắn và em luôn yêu hắn hơn bất kì gã trai nào trên gian thế.

Em không yêu gã trai ấy hơn hắn. Hắn có thể đủ sức nhận ra. Hắn đã đi cùng em quá lâu để biết cánh môi hồng của em luôn khoe sắc rực rỡ hơn trăm ngàn lần như thế mỗi khi em trông thấy hắn. Đôi mắt của em lúc nào nhìn hắn chẳng long lanh muôn vàn ý cười.

Xem kìa, gã trai kia thật đáng thương?! Em ngoái đầu ra sau, do dự nhìn vào cánh cửa nhà hắn vẫn đang đóng chặt. Nụ cười ảm đảm trên môi em chẳng qua chỉ là một sự miễn cưỡng dành cho gã trai lạ. Nhưng em bỏ đi. Vẫn bỏ đi. Ai mới thực sự đáng thương.

Hắn tự hỏi khi nhìn em bước chân lên xe và người ta cứ thế mà mang em đi khỏi cuộc đời hắn.

Chỉ là… em thực sự chọn rời đi. Em vẫn nên chọn rời đi. Từ sớm.

Đưa mắt nhìn bó thu hải đường trên tay, hắn mỉm cười bâng quơ, tay vuốt ve từng đoá hoa xinh xắn trong lúc nhớ lại từng đường nét yêu kiều trên gương mặt em. Hắn còn chưa kịp gửi tới em một lời cảm ơn trọn vẹn. Mà chắc cả đời hắn cũng không biết mình làm được gì cho em.

Hắn chỉ có thể nói cảm ơn em, cảm ơn em vì đã chọn yêu hắn.

Sao hắn không trách em lấy một câu? Em là đồ thất hứa. Em hứa hẹn bao nhiêu điều, hứa sẽ chờ hắn quay lại, cùng với hắn làm lại từ đầu. Em hứa sẽ là vị khán giả cuối cùng trong đời nghệ sĩ của hắn.

Cuối cùng thì sao? Em thất hứa cả. Em buông tay hắn nhẹ tênh và rời đi với nguyên dáng vẻ thân thương hắn ngày đêm nhung nhớ. Em đáng trách lắm phải không?

Không! Trái tim hắn nói rằng em chẳng có lỗi gì. Sao hắn có thể trách em được cơ chứ?

Chính hắn đã luôn muốn em rời đi. Em đáng ra nên rời đi sớm hơn để những lọn tóc xanh ngọt ngào của em không vấn vương hao gầy vì nhớ thương năm ngón tay đan dịu dàng nơi hắn.

Em đáng ra nên rời đi sớm hơn để đôi mắt trong lành của em không ngả màu băng giá bởi những chiều mưa thấm lạnh đi ngang phố. Hắn đã luôn muốn em rời đi, rời khỏi nỗi nhớ hắn tột cùng, rời khỏi sự chờ đợi hắn giữa muôn trùng tuyệt vọng.

Dù hắn thật sự rất yêu em, làm sao hắn có thể ngăn em bảo vệ lấy tâm hồn đầy những vết cắt? Em rời đi là cách tốt hơn hết cho cõi lòng em bớt nhọc nhằn vì hắn, cho cõi lòng hắn bớt não nề vì thương em khổ sở vô cùng.

Em đã đỡ đần giúp hắn, chịu đựng cùng hắn những khắc nghiệt mà một cô gái như em vốn không thể nào gồng gánh nổi.

Cả một quãng thanh xuân của em đã dành cho hắn. Với đôi chân trần và một một trái tim tuyệt đối tôn thờ hắn, em đã đi cùng hắn đến nơi mà sức người tầm thường không cách nào cáng đáng được. Như vậy, hắn còn đòi hỏi gì ở em?

Còn lời nào được phép nói ra ngoài một câu cảm ơn? Cảm ơn em đã yêu lấy hắn! Thời gian sẽ thay hắn yêu thương em.

Lựa chọn của em. Lựa chọn của hắn.

Hắn sẽ đi đâu nếu không cùng em? Hắn sẽ ở đây, vẫn ở đây.

Chờ em! Chờ em như cách em từng chờ hắn. Chờ em trong khi từ tốn dạo một khúc tình ca bằng cây dương cầm say ngất mùi trầm hương.

Những nốt nhạc ngày xa… Những nốt nhạc ngày về…

Em sẽ đi đâu nếu em không cùng hắn? Có lẽ em sẽ đến một nơi thật xa với gã trai lạ mặt và quên mất hắn. Hoặc có lẽ em sẽ đến một nơi không người với nỗi nhớ hắn cần mẫn trong từng nhịp đập con tim.

Nhưng mà, hắn thì lúc nào cũng điên rồ yêu em. Cho nên hắn lại soạn cho em một kịch bản.

Hắn sẽ đặt tay lên phím đàn, thong thả dạo một đoạn nhạc.

Em sẽ lập tức nhảy xuống xe chỗ ngã rẽ, tất tả chạy về tìm gặp hắn với đôi chân trần, vội vã đập cửa nhà hắn, gọi tên hắn tha thiết chỉ sau bảy nốt đàn.

Ai biết được bên trong em có hay không một dòng sự sống khác thường đang chảy? Một dòng chảy không phải là máu đỏ tầm thường mà là dòng nhạc của người em thương.

Thanh Trân | Gửi từ group Hall of Dreamers