Em là hướng dương và cũng là mặt trời.

Em từng kể tôi nghe rất nhiều về những ngày nắng đẹp, những ngày em có thể rảo bước quanh khu vườn hướng dương ấy, lòng an yên, mỉm cười.

Em cũng từng kể tôi nghe về những ngày mưa rơi tầm tã và đám hướng dương ấy phải chịu trận như thế nào, gan lì ra sao. Rồi cơn mưa cũng qua, lòng em bình yên trở lại như những bông hoa ấy hướng về phía mặt trời đón tia nắng ấm áp.

Em, cô gái tôi rất đỗi yêu thương. Nhưng tâm hồn em rơi vỡ đâu mất rồi, em nói rằng mình ổn, rằng mình không sao cả, em cười nhưng tim tôi thì lại đau thấu.

Em vừa kết thúc một câu chuyện dài. Tôi ngại để kể ra nhưng với những tâm tư đang mang thì con tim tôi lại không thể che giấu. Em yêu họ, rất yêu và họ cùng em là một đôi mà bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. Em nói rằng em rất hạnh phúc, nhìn em như thế, tôi cũng vui lây.

Rồi qua đi, hai ba mùa hạ. Tôi ít gặp em dần hơn, có lẽ em bận vui còn tôi thì bận phải trốn tránh. Nhưng trốn thế nào em hỡi, lý trí có bao giờ thắng được con tim đâu và lại một lần nữa, tôi thua cuộc với chính bản thân mình.

Tôi tìm gặp em vào một chiều nắng đẹp, trời xanh thẳm trải một màu dài. Tôi thấy em, em bẽn lẽn, e dè. Có lẽ, tôi đã làm một điều đó sai sót chăng nhưng không, hoá ra là em vừa chia tay.

Em xót xa, em đau đớn. Nhưng nhìn em, em đau một còn tôi thì tận mười lần. Tôi chẳng hỏi lý do, chỉ tìm gặp và an ủi. Còn em, em bảo rằng mình chẳng sao, bảo rằng em mạnh mẽ nhưng tôi thấy, em đang cố ngăn mình để bật khóc.

Em ơi, yêu thương hà cớ phải cho đi tất cả để sau cùng, chỉ mỗi em là mang nhiều thương tổn. Khó khăn em mang còn vụn vỡ em cũng gánh, họ rời đi và bỏ lại rất nhiều, những kỉ niệm, niềm vui, hạnh phúc có cả những đau thương nữa. Em ngồi và gom lại tất cả, em đủ mạnh mẽ để gồng nữa không em.

Rồi vụn vỡ vơi dần, bình yên cũng chịu ghé lại. Lần đầu, sau ngần ấy thời gian tôi thấy em mỉm cười. Có lẽ, em đã tìm được mục đích để vượt qua rồi và có lẽ, em đã tìm được lý do để vùi những thương đau ấy vào một nơi chẳng bao giờ có ánh nắng. Em mạnh mẽ thật rồi, em ơi.

Tôi ví em như hướng dương, vì hướng dương luôn hướng về phía mặt trời dẫu có chuyện gì đi chăng nữa cũng như em vậy, em tự mình vượt qua, tự mình kiếm tìm hướng nắng để thắp lại những hi vọng vụt héo sau một đêm mưa tầm tã.

Tôi vui vì em vui, tôi hi vọng rằng em sẽ như những bông hoa hướng dương này, có khó khăn hay thương tổn thì vẫn tìm cho mình một ánh dương sáng đẹp, để làm động lực mà đi qua tất cả, tôi cũng hi vọng em mãi vui để tâm hồn trong trẻo này không nhuộm muộn phiền, để con tim kia thôi úa màu vì thương tổn.

Em phải thật vui, bởi vì em đẹp như những bông hoa ấy vậy, đừng vì những chuyện cũ mang lại nỗi buồn mà tựa lại nơi em. Mong là sẽ không như thế.

Vì tôi thương và tôi xót xa lắm.

Đan | Gửi từ group Hall of Dreamers