Cô gái nhỏ, em mệt rồi chứ?

Liệu điều em đang theo đuổi, có thực sự đem lại hạnh phúc cho em?

Em là một cô bé có khát khao danh vọng rất lớn.

Em từng muốn được sống một cuộc sống bình thường, đủ yên bình, đủ hạnh phúc. Nhưng hình như, em vẫn bị cám dỗ bởi cái gọi là “vòng xoáy danh vọng”.

Em luôn ôm hết mọi công việc về mình, em cố gắng, nỗ lực từng chút một, thậm chí là bất chấp giới hạn của bản thân, chỉ để nhận được một sự công nhận. Em vui khi người ta biết đến mình. Em tự hào khi người ta ngưỡng mộ mình. Em sung sướng khi nghe những lời ca tụng từ người ta về mình.

Nhưng, rốt cuộc thì những thứ đó có thực sự làm em hạnh phúc không, hỡi cô gái bé nhỏ?

Em là một cô bé theo chủ nghĩa hoàn hảo.

Em luôn muốn những điều em làm phải thật trọn vẹn, và những thành phẩm của em phải thật hoàn hảo. Có người bảo, sự cầu toàn đó của em sẽ giúp em thành công, nhưng cũng có kẻ nói, chính nó sẽ khiến em đau khổ, mệt mỏi.

Em không biết câu nào đúng, lời nào sai, em chỉ biết một điều, là toàn bộ sức lực của đầu óc, và của cả cơ thể em đều đổ vào những nhiệm vụ được giao, thậm chí góp luôn vào những việc chẳng phải của mình.

Duy chỉ có một nhiệm vụ mà chẳng bao giờ em hoàn thành được, là khiến bản thân sống tốt hơn.

Em là một cô bé đơn độc.

Em luôn muốn tự hoàn thành công việc của mình, chẳng có, cũng chẳng cần sự giúp đỡ từ ai khác.

Có lẽ, nguyên nhân là vì, kể từ lúc có ý thức về những chuyện xảy ra xung quanh, thì đó gần như là một thói quen, một bản năng của em, với cái suy nghĩ “sẽ chẳng có ai giúp mình, và cũng chẳng có ai giúp được mình đâu”.

Em không có lấy một mối quan hệ đủ để tin tưởng, để dựa dẫm, kể cả gia đình. Bạn bè, em có rất nhiều, nhưng em lại chẳng thể tìm thấy một tri kỉ. Và, em cảm giác như, gia đình, thứ gần gũi nhất với mỗi người, lại chẳng thể thấu hiểu được nỗi lòng của em.

Thì, đó chính là lí do mà em chẳng bao giờ dám chia sẻ cảm xúc thật của mình, và cũng là lí do mà em bị xem là cố chấp, bướng bỉnh, và thậm chí là kiêu căng.

Em là một cô bé không sống vì chính mình.

Em luôn tự hỏi, “yêu bản thân” là như thế nào? Phải chăng là bỏ ngoài tai những bình luận của người khác về mình, hay biết tự chăm sóc bản thân, hay là không làm những việc mình không muốn.

Nếu thật là vậy, thì hình như, em chẳng biết yêu bản thân rồi.

Em bận tâm về những suy nghĩ của mọi người đối với em, rất bận tâm, đến nỗi em có thể mất cả tháng trời chỉ để đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi do chính em đặt ra: tại sao họ lại nghĩ như vậy về mình?

Em chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Em thức khuya, em bỏ bữa, em cắm mặt vào điện thoại, laptop và còn hàng loạt những thói quen xấu chẳng thể kể hết. Em luôn khiến người khác phải lo lắng thay mình.

Em chẳng thể chối từ những việc mà em không muốn. Bởi vì em quá để ý đến cảm xúc của mọi người, mà quên đi chính bản thân mình. Em muốn làm tất cả, chỉ để người ta yêu quý em, nhớ đến em, và ca ngợi em.

Em là một cô bé không hoàn hảo.

Họ nghĩ em như một con rô-bốt toàn năng, họ nghĩ em biết hết, và có thể làm hết mọi thứ. Nhưng chỉ có em mới hiểu, em hoàn toàn chẳng như họ nghĩ.

Em không giỏi, cũng không xinh, và phẩm chất của em cũng chẳng có gì hơn người. Nhiều lần em muốn nói, em chả hoàn hảo như vậy đâu, nhưng cuối cùng, lời nói đó vẫn chỉ mãi mắc kẹt trong thanh quản.

Có phải, em đã quá ích kỉ không, cô gái của ta?

Em là một cô bé không tốt.

Tính tình em vốn dĩ đã chẳng tốt. Em hay cáu gắt với người khác, đặc biệt là người thân, để dành sự dịu dàng cho những người chẳng cùng quan hệ máu mủ ngoài kia. Em thường bất mãn với mọi thứ, không hài lòng với những gì mình có.

Và còn một sớ những tính xấu chưa được liệt kê ra. Và em, cũng là một con sâu lười, nên chẳng bao giờ làm được chuyện lớn gì. Mà hậu quả lớn nhất, chính là sự hối hận trong em, khi đã bỏ lỡ một cơ hội toả sáng, chỉ vì hai chữ, chủ quan.

Em là một cô bé của những ngày đầu thu.

Mà hình như, em cũng giống như nàng Thu vậy. Em hi sinh làn gió êm ái của bản thân cho người khác, rồi tự nhận về mình những thứ khó chịu, như “mùa hạ” trước đó.

Em, luôn ngu ngốc như vậy!

Và em ơi, em bây giờ mới chỉ là một cô bé chưa tròn mười bốn mùa phượng!

Vậy mà, điều gì khiến em có những suy nghĩ, những cảm xúc phức tạp như vậy? Điều gì khiến em viết ra những dòng chữ ai oán này?

Em cũng chẳng biết nữa, chỉ là viết ra như vậy làm em nhẹ nhõm đi phần nào cảm xúc trong mình.

Lam Thanh | Gửi từ group Hall of Dreamers