Người ta thường nói, không khó để thấy một người khóc vì sự buồn đau. Vui mừng đến chảy nước mắt mới đúng là hiếm gặp.

Em cứ ngỡ rằng có khi cả đời mình cũng sẽ không thấy giọt nước mắt hạnh phúc ấy, nhưng lại gặp được rồi. Em bắt gặp được tại bệnh viện mà bà em đang dành những giây phút cuối đời ở đó, và cũng chính ngay giường bệnh của bà.

Phải, chính là bà em rơi nước mắt. Bà em rơi nước mắt một cách mãn nguyện, trước khi bà buông bàn tay đang đặt lên gò má ông, trước cả khi mọi người khóc nức nở trong căn phòng bệnh.

Em cũng khóc, nhưng khóc không nhiều bằng ông của em. Ông em đã gắn bó với bà cả nửa cuộc đời, sao có thể không khóc nhiều cho được, khi mà phải chứng kiến người bạn đời mà mình cạnh bên biết bao tháng ngày, lại nằm yên ở đó, bất động, chỉ sau vài cái chớp mắt.

Nhớ hồi chiến tranh, ông và bà bên nhau chưa được bao lâu, thì đã phải tạm biệt nhau. Một người nơi chiến trường đầy hiểm nguy đang rình rập, một người thì ngóng trông trong căn nhà nhỏ, đợi người thương trở về.

Thấm thoát được vài năm chinh chiến, ông trở về cùng thắng lợi vẻ vang, thấy người xưa còn đó thì lòng liền vui sướng ôm lấy bà, vội vã hỏi cưới.

Về sau ông nghe được em út của bà kể, ba mẹ sợ ông không quay về nên khuyên bà mau lấy chồng, nhưng bà nhất quyết không chịu, cứ khăng khăng đòi đợi.

Có lần bà còn vờ đòi tự vẫn vì ba mẹ không hỏi ý kiến bà mà tự tiện tìm người xem mắt. Khi ông kể lại chuyện cũ, ông nở nụ cười với em, đưa mắt qua phía bà mà nhìn dịu dàng.

Bà từng kể với em, hồi ấy bà sinh khó đứa út, là mẹ em, lúc ấy còn tưởng bà xém chút nữa qua đời. Khi bà tỉnh lại, ông là người mà bà thấy đầu tiên, ông chạy tới chạy lui mua đồ ăn rồi trái cây cho bà, cuống quýt cả lên khi bà nôn mửa khi đang ăn.

Lúc bà kể, bà cười nắc nẻ không thôi, còn ông nghe thì lườm nguýt bà mấy cái, nhưng trong đó vẫn chất chứa biết bao ôn nhu khiến con người ta phải ghen tị.

Còn biết bao câu chuyện mà ngoại kể em nghe, kể có lẽ đến hôm sau mới hết. Tuổi thơ của em lớn lên cùng những kỉ niệm ấm áp của bà.

Em vẫn nhớ nhất là khi cả ông lẫn bà đều nói với em ở hai thời gian, hai địa điểm khác nhau, rằng có được ông bà chính là niềm hạnh phúc nhất từ trước tới giờ.

Nhìn người bạn già đầu gối tay ấp với mình vài chục năm qua, nhìn những đứa con đã yên bề gia thất, cùng những đứa cháu đi qua những ngày ấu thơ của chúng. Xem con cháu mình trưởng thành qua từng ngày, từng giờ, có lẽ đã quá đủ cho bà.

Bà sống cả một đời không có nhiều mơ ước. Bà từng bảo, ngắm nhìn gia đình con cháu của mình êm ấm hạnh phúc là mơ ước lớn nhất đối với bà. Có lẽ vì vậy, khi bà lên thiên đường, cũng không quá nuối tiếc.

Khi bà đi, bà để lại tình yêu thương vô giá, để lại những câu chuyện cũ kĩ, để lại vài đồ dùng,… Và sau cùng, bà đã để lại một giọt nước mắt đang còn ấm nóng, trên gò má nhợt dần.

“Hình như ocn người ta đã có cho mình đủ niềm hạnh phúc, sẽ không còn luyến lưu với nhân gian nữa.”

Em mong, sẽ có ngày em gặp được một người yêu thương em, những tháng ngày về sau đó, sẽ như bà và ông. Dù trải qua bao sóng gió, vẫn yên vui bên nhau khi về già.

Hoàng Ngân Lê Vân | Gửi từ group Hall of Dreamers