Tôi nhớ những lần đôi chân trần mình chạy giữa một vùng trời tách biệt giữa hoa và lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo.

Họ phân chia giai cấp với nhau, địa vị và cả lòng nhân ái. Chỉ duy y phục là chẳng phân biệt, chiếc áo dài vẫn luôn là lựa chọn của các bà, các mẹ và các chị cho đến tận ngày nay. Chỉ khác ở kiểu dáng và loại vải nhưng nhìn chung sang hay bần thì cũng là áo dài.

Những buổi trưa, khi ánh mặt trời gay gắt nhất, từ trên tầng thượng tôi nhìn thấy thấp thoáng những tà áo tung bay trong gió. Những cánh áo dài trưng trổ khắp phố phường. Đủ loại màu sắc nào là chiếc áo dài trắng của học sinh, loại thêu vải phụng, chấm bi và vân vân. Tất cả tạo nên một âm sắc riêng trong tiếng vọng của những buổi canh tân áo dài.

Nhớ ngày chị nói chị sắp về nhà chồng, anh sững sờ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của chị. Lần đầu tiên chị thấy anh khóc, anh gục đầu vào vai chị mà nấc lên từng cơn. Chị chẳng biết phải làm gì, vì suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là tình yêu, anh và chị không môn đăng hộ đối nên chẳng thể về chung một nhà.

Anh ngưng khóc lóc, đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay chị. Bất giác anh nhìn vào manh áo chị đang mặc.

– Em có thích mặc áo dài không? – Anh hỏi chị khi đôi mắt vẫn đang còn ướt mèm.
– Em thích lắm.

Anh không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ. Đó là đêm trước ngày chị về làm dâu nhà người ta.
Tờ mờ sáng, cửa sổ phòng chị vang lên vài tiếng gõ. Anh đã đứng trước cửa sổ từ lúc nào không hay. Anh dúi vào tay chị một cái bọc màu đen rồi rời đi ngay sau đó.

Chị mở cái bọc mấy ra, bên trong là một bộ áo dài đỏ thêu hình con phượng kèm với một lá thư nhỏ. Hôm ấy, chị mặc bộ áo dài anh tặng về nhà chồng.

Suốt cuộc đời chị luôn nâng niu chiếc áo dài ấy, coi nó như một phần sinh mạng của mình. Có một lần, khi nhà bị siết nợ chị phải rứt ruột đem nó đi bán. Đến mãi nhiều năm sau, khi đã ổn định chị mới có cơ hội chuộc lại nó.

Trước khi nhắm mắt xuôi tay, chị gọi đứa con gái lớn vào, trao tận tay chiếc áo dài ấy cho nó rồi mới nhắm mắt.

“Em ơi, anh biết mình với em chẳng thể nào nên duyên vợ chồng. Thôi thì em về bên ấy nhớ đến anh nhé, nhưng cũng đừng vấn vương về mối tình đã vỡ này. Gửi em chiếc áo dài này coi như một vật cưới của đôi tình nhân chết trẻ.

Chào em”.

Văng vẳng đâu đây, những tiếng hát sẩm, tiếng đàn nguyệt đứt giây,
thôi thì xin gửi chút tình vào tiếng hát câu ngâm.

Chào em

Anh về.

Xuân Hòa | Gửi từ group Hall of Dreamers