Gửi em.

Có lẽ tôi là người duy nhất trên đời hiểu rõ em nhất. Dạo này trong đầu em vẫn còn rất nhiều câu hỏi đúng không, những câu hỏi mà chẳng ai có thể cho em câu trả lời.

Có những câu chuyện em chỉ cho mình tôi biết, tôi lắng nghe không một chút chất vấn.

Vì em hãy nghe rõ đây, dù cả thế giới này có muốn bỏ rơi em xua đuổi em tôi vẫn sẽ mãi bên em dù có chuyện gì xảy ra.

Người đời có thể dùng miệng của họ vùi em xuống những tầng sâu nhất của địa ngục vẫn còn tôi sẽ ở cùng em trong bóng tối.

Sau những đêm, mắt em xưng lên vì chỉ biết khóc, em không ngủ được vì nghĩ về những chuyện xảy ra. Rồi những viên thuốc an thần là bạn của em hàng đêm, mỗi sáng em thức dậy không phải vô hồn lắm sao?

Những viên thuốc đó nó cho em được trốn vào những giấc mơ nhưng sẽ là bao lâu, em nghĩ nếu uống hết một hộp là cả đời sao? Không, nếu hộp thuốc đó hết trong vòng một nắm tay, cũng là lúc cả đời này linh hồn em mãi mãi mất đi sự bình yên cuối cùng của mình.

Em sẽ chẳng là ai nữa sẽ cũng chẳng phải là em nữa vì em đã đánh mất bản thân mình.
Em nói với tôi em đang ghét chính mình ghét cuộc sống này lắm? Tôi biết, tôi hiểu khi nói ra những câu nói này chính là những sự dày vò bên trong em. Em đã nghĩ em được tồn tại em được thở đó cũng là sự may mắn nhất trên trần đời em được lành lặn đó là sự dung thứ của cuộc đời.

Em chứng kiến những con người đang từng ngày giành giật cuộc sống , giành giật sinh mạng với tử thần để được tiếp tục sống.

Em nói em ghét, em ghét cách nghĩ này em ghét cách nghĩ buông bỏ này, em luôn dằn vặt tại sao không thể suy nghĩ khác đi, như một cách yếu đuối em chối bỏ tất cả cuối mặt và chỉ dám nghĩ “nếu mình có thể nhường cuộc sống này cho những ai xứng đáng hơn một người như mình thì tốt biết bao nhiêu?” chỉ là lúc đó tôi muốn lấy tay tát em thật mạnh không phải muốn làm em đau tôi muốn em tỉnh táo hơn.

Em nói em ghét mái ấm này nơi cho em chỗ nương náu mà nhiều đứa trẻ không có được. Em biết tôi nghĩ gì không, tôi biết em không ghét bất kỳ một ai trong gia đình mình, em chỉ ghét cách họ đối xử với nhau thôi.

Hằng ngày nếu không có ai khác, em chỉ muốn ở trong căn phòng của mình mở những thứ âm thanh thật lớn đeo tai nghe vào. Em dùng âm thanh để chồng chất âm thanh, không thể gạt đi những lời xúc phạm nhau những tiếng cãi vã, tiếng khóc. Em chỉ muốn thu mình lại trốn chạy vì em không .có sức để đối mặt.

Có thể ai cũng có thể nói em yếu đuối khi lúc nào cùng cư xử như vậy. Nhưng đối với tôi thì không, với tôi em thật ra chỉ là một đứa trẻ.

Em nói thật nực cười, vì con người xung quanh làm em ghê sợ hơn là những bóng ma xuất hiện thấp thoáng trong những giấc mơ. Em đã từng muốn có được sự chú ý của mọi người lúc em thấy cô đơn nhất em chỉ muốn có ai đó ở cạnh mình. Em muốn người khác để tâm đến mình mà mặc kệ đi đó là sự để tâm đó là tốt hay xấu.

Kết quả là, em tự biết mà phải không? Em chỉ càng hoảng loạn hơn thôi. Em có thể kêu gào để ai đó đến bên em nhưng em lại không biết trong mắt của những người đó em như thế nào tệ như thế nào.

Đừng mặc sức cho sự cô đơn trong em nữa, dù em một mình nhưng hãy cứ bước đi thay vì cố gào thét những con người quanh em. Em biết với bề ngoài là một con người hỏi em có ổn không? Cần sự giúp đỡ chứ? Thật ra sau lưng họ đã muốn đẩy em đi càng xa càng tốt.

Những con người đeo lớp mặt nạ quanh em làm em thấy lạnh cả sống lưng nhỉ? Nhưng nhớ rằng họ cũng là một phần cuộc sống của em. Hãy cũng cứ đeo mặt nạ giả vờ chẳng biết họ đang muốn làm gì, giả vờ mình vẫn luôn mang thiện cảm với họ. Cứ hòa lẫn vào những chiếc mặt nạ khác vì không còn sự lựa chọn nào cho em nữa đâu .

Còn những người em biết họ thật lòng, em biết mình chỉ có thể tin vào họ? Ừ tôi biết em chỉ muốn đẩy xa. Sao cũng được, không phải em làm được rồi sao? Em sợ mình càng ngày càng đi sâu vào bóng tối. Em sợ em chỉ càng làm họ mệt mỏi vì những suy nghĩ của mình.

Em biết gì không? Lần này em sai rồi em đang xua đuổi ánh sáng cuối cùng của chính em. Đúng em không xứng đáng bên họ nữa.

Gương mặt em đã không còn là một đứa bé mà tôi biết, em thay đổi lắm. Em đang hủy hoại tất cả. Nhưng đến cuối cùng tôi cũng sẽ không bỏ rơi em. Tôi sẽ làm em tốt hơn, đưa em ra khỏi bóng tối. Đống thuốc ngủ tôi đã bỏ giúp em, em không thể chạy trốn như vậy trong những giấc mơ mà em cho là rất đẹp.

Thực tại này là những thước đo để trưởng thành. Đứa trẻ như em vượt qua được đến một lúc nào đó em sẽ trưởng thành và hạnh phúc theo cách em muốn. Tôi sẽ dìu dắt em, như dìu dắt chính mình vì tôi là em.

Tâm Nhi | Gửi từ group Hall of Dreamers