Khoảng cách xa nhất trên thế gian này chính là sinh ly tử biệt, một khi người bước qua vùng ranh giới kia, chúng ta liền xem như duyên trần đã dứt.
Hôm qua cô ấy nhắn tin cho tôi bảo rằng sắc trời nơi em đang ở rất đẹp, có nắng có gió, khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ bình yên. Khi ấy tôi còn đang bận chơi game, không để ý nhiều đến những lời nói ấy, tôi nghĩ em chỉ đang cảm thán bâng quơ mà thôi, cũng không có gì quan trọng.
Ấy vậy mà đến tối hôm ấy, tôi gọi em đến hơn ba mươi cuộc, em lại không hồi âm cuộc nào, chỉ có tiếng tút vang dài trong thinh lặng. Đến giữa trưa hôm sau, bạn thân của em đưa tin dữ, bảo em mất rồi, mất vì uống thuốc ngủ quá liều, đến khi người ta phát hiện, em đã đi được tám tiếng.
Thời điểm ấy, vừa khéo lại trùng với thời gian em gửi tin nhắn kia cho tôi.
Một con người mới hôm qua còn nhắn tin cho tôi, vài ngày trước còn cùng tôi đón kỷ niệm hai năm, vậy mà bây giờ đã không nói một lời rời bỏ tôi mãi mãi. Tôi gấp rút đặt vé máy bay đến chỗ em, đường thì xa, đến khi tôi đến, quan tài của em đã đóng nắp.
Ngay cả việc nhìn mặt em lần cuối, tôi cũng không thể. Tôi không biết trong đoạn ngày tháng ấy em đã chịu bao nhiêu áp lực, em không nói với tôi lời nào, cũng không than vãn. Mỗi ngày đều thanh thanh đạm đạm nói cười vui vẻ.
Em tự mình xây lên một căn phòng, gom tất cả nỗi đau bỏ vào căn phòng ấy, từng chút từng chút lấp đầy, đầy đến nỗi bị chính nỗi đau của mình dìm chết.
Bạn luôn thắc mắc tại sao xung quanh mình luôn có những con người bình thường cười nói vui vẻ như vậy, bỗng dưng đến một lúc không nói lời nào đã tự vẫn, có phải họ chỉ một chút áp lực nhỏ đã không chịu nổi không?.
Thực ra ở một thời điểm nào đó, người ta đã không còn dung nạp bạn vào thế giới của họ nữa rồi, đối với họ, bạn không còn đủ tin tưởng, bạn không nghe được họ, nên cũng không cảm được những nỗi đau họ từng trải qua.
Đến lúc tàn cuộc, rốt cùng trong lòng những con người đó, nơi nào sâu nhất, nơi nào đau nhất chúng ta đều không biết.
Hôm nay tôi đứng ở ngã đường em vẫn hay chờ đón xe, lặng im nghe gió mát dịu dàng mơn trớn khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn trời mây xanh thẳm, tất cả bão táp của nhân gian đều hóa thành mưa gió trong lòng kẻ tiễn đưa.
Nguyện cho em giữa trời đất rộng lớn có thể hóa thành giọt sương sớm đọng trên lá xanh, thanh thuần tinh khiết, bất nhiễm bụi trần, đớn đau khổ sở đều không thể chạm đến em nữa.
Nguyện cho bạn trước những áp lực cuộc đời vẫn luôn có người khiến bạn tin tưởng trao gửi tâm tư, không vì năm tháng đằng đẵng mà cô liêu, không vì khắc nghiệt cuộc sống mà bỏ mình.
Diệu Uyển
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất