1. Hồi mẹ tôi còn sống, bà hay bảo những người có đôi mắt đẹp thường rơi vào hai kết cục, một là yên ấm mãi về sau, hai là một đời lận đận khổ đau.
Mắt của mẹ tôi đẹp vô cùng, lúc nào trông cũng ươn ướt khiến những ai lạc vào đôi mắt bà chẳng bao giờ thoát ra được nữa. Mắt mẹ tôi đẹp nhưng bà khổ cả đời.
Khi mẹ tôi sinh ra tôi, bà mới hơn mười bảy. Chẳng biết vì khi sinh tôi bà mất quá nhiều máu hay khi ở cữ, bà không được chăm sóc cẩn thận mà từ khi tôi ra đời, mẹ tôi bệnh tật liên miên.
Tuổi ba mươi vừa qua dăm ba năm, bệnh của bà trở nặng, rồi từ đó cho đến khi lìa đời, hầu như bà chẳng bao giờ rời khỏi chiếc giường.
Nghe bà kể, cha của tôi khi xưa là một gã lưu manh chẳng được học hành đến nơi đến chốn, thế mà chẳng hiểu sao lại cưa đổ được bà. Dù thời đó bà là người con gái đẹp nức tiếng cả vùng.
Mẹ tôi chẳng những ưng cha tôi mà còn theo cha tôi bỏ nhà đi khi bà biết mình mang thai tôi.
Nhưng chẳng được bao lâu thì cha tôi bị bắt vì chém chết một ai đó trong một trận ẩu đả giành địa bàn, để lại mẹ tôi và cái thai hơn năm tháng là tôi.
Không có chồng, cũng không có người thân bên cạnh, mẹ tôi buộc phải đi làm thuê làm mướn cho người ta dù khi đó bụng của bà đã cồng kềnh lắm rồi.
Nhưng cuộc đời dường như cảm thấy mẹ tôi còn sung sướng quá nên khi tôi được gần chín tháng tuổi, mẹ tôi nghe tin cha tôi bị người ta đánh chết trong tù. Nghe đâu, người ta đánh chết cha tôi để trả thù cho người mà cha tôi chém chết mấy tháng trước.
Mẹ tôi nghe tin, sock quá mà sinh non. Người ta thường nói, bảy tháng sống, tám tháng chết. Ấy vậy mà tôi vẫn sống sót được như một kỳ tích.
Để nhiều năm về sau, mẹ tôi vẫn thường vuốt ve hàng lông mày của tôi mà bảo, vì tôi không di truyền đôi mắt của bà, nên tôi sẽ bình an đi hết kiếp này. Tôi không tin quỷ thần, nhưng mẹ tôi lẩm bẩm điều đó nhiều đến nỗi lâu dần tôi cũng tin rằng mình sẽ có một cuộc đời an bình.
2. Khi tôi gặp Mai lần đầu tiên, tôi bỗng nhớ đến lời nói hôm nào của mẹ tôi. Bà bảo những người có đôi mắt đẹp thường thường rơi vào hai kết cục. Không hiểu sao tôi lại có dự cảm em sẽ rơi vào cái kết thứ hai, khổ đau, lận đận một đời.
Mắt Mai đẹp lắm nhưng không giống vẻ đẹp ướt át yếu mềm khiến người ta thèm bảo vệ chở che của mẹ tôi mà mắt em đẹp theo kiểu dịu dàng, có chút gì đó xưa cũ và hơi buồn.
Khi tôi gặp Mai, em đã lấy chồng được ba năm và đang có mang thai đứa con thứ hai. Nghe đâu vì đứa đầu là con gái và đứa sau bác sĩ cũng bảo là con gái nên em không được lòng nhà chồng cho lắm, nếu không muốn nói thẳng là nhà họ ghét em.
Vì ghét, nên thi thoảng họ lại tìm cớ để chì chiết em như một thú vui.
Mai đẹp, còn chồng em thì hay ghen nên dăm ba hôm em lại bị đánh vì những cơn ghen vớ vẩn của chồng. Còn mẹ chồng em thì hay nhân cơ hội đó mà đổ dầu vào lửa, chỉ trích em là thứ đàn bà lẳng lơ không tiết hạnh.
Mai hiền, em chỉ biết lặng im. Mấy người hàng xóm can một lần rồi cũng chán, không can nữa.
Nhà mẹ đẻ của Mai thì im luôn chẳng nói một lời, họ cho rằng con gái lấy chồng như bát nước đổ đi nên buồn can dự cho thêm phiền.
Mai nhẫn nhịn chồng, nhẫn nhịn mẹ chồng, nhẫn nhịn cả họ nhà chồng. Trong suy nghĩ của em và phần lớn dân cư ở cái vùng quê này là phận làm đàn bà phải phải hầu chồng như hầu vua chúa thời xưa.
Lần duy nhất mà Mai phản kháng là lần chồng em đánh em đến mức sảy thai, nghe đâu là do mẹ chồng xui vì bà ta cho rằng sinh con gái tốn cơm tốn gạo tốn công. Mai ôm đồ về nhà mẹ đẻ, đòi ly dị chồng nhưng bị nhà mẹ đẻ em can.
Vì họ cho rằng nhà có con gái ly dị là nhà gia phong có vấn đề, họ sợ mất mặt nên nặng nhẹ khuyên lơn em hãy về đoàn tụ với chồng. Đến đứa em trai mới hơn mười tuổi của Mai cũng nghĩ lại. Mai đành cam chịu cuốn gói về nhà chồng.
Chồng Mai tự biết mình quá đáng nên không dám đánh em nữa. Nhưng cảnh cơm lành canh ngọt cũng chẳng kéo dài bao lâu thì anh ta lại chứng nào tật nấy. Nhiều lần tôi thấy Mai chân trần chạy khỏi nhà còn chồng em thì cầm gậy, cầm gộc đuổi theo sau.
Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chẳng giúp được gì cho em. Chẳng lẽ lại khuyên em bỏ xứ mà đi?
Không cần nghĩ cũng biết Mai không dám.
Những người phụ nữ ở cái làng này cả đời chỉ biết quẩn quanh góc bếp, họ không dám đi đâu xa hơn cái làng mình. Định kiến trói buộc họ, mà chính họ cũng trói buộc họ.
3. “Hà ơi, nghe tin gì chưa em? Mai nó chém chồng nó chết tươi rồi!”
Tôi giật mình trước lời của chị nhà bên.
Chị ta kéo tay tôi ra trước cửa nhà tôi, oang oang kể như thể một người chứng kiến rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nghe đâu, chiều nay chồng Mai đi nhậu, anh tanghe gã bạn nhậu khen rằng mình có con vợ đẹp liền nổi cơn ghen, cho rằng vợ mình giấu mình lén phén với trai nên vác gậy đòi đánh Mai.
Mai có kinh nghiệm sau bao lần bị chồng đánh vì những lý do trời ơi đất hỡi nên chỉ cần nhìn sắc mặt chồng đã biết có chuyện không hay nên em vội vàng chạy ra cửa sau trốn đi.
Về phần anh chồng thì do không đuổi kịp vợ nên tức lắm, quay về đập tan tành hết đồ đạc trong nhà. Chẳng biết bà mẹ chồng lại xỉa xói câu gì mà chồng Mai lại sinh lòng nghi ngờ đứa con gái đầu lòng của mình không phải là con ruột.
Anh ta quen thói vũ phu, đá con bé một phát lăn mấy vòng xuống bậc tam cấp đập đầu vào tảng đá giữa sân mà chết.
Mai về nhà, thấy cảnh đó. Em như nổi điên mà lấy dao đâm chồng chết tươi, đâm bà mẹ chồng hai nhát mà nghe người ta đồn rằng khó quá khỏi đêm nay rồi bỏ đi. Chẳng ai biết em đi về đâu nhưng ai cũng sợ. Sợ em điên rồi thấy người là giết.
Tôi bỗng nhớ tới lời mẹ tôi mà thở dài ngao ngán. Có lẽ mẹ tôi đã đúng khi nói rằng những người con gái có đôi mắt đẹp thường phải khổ.
Có lẽ trời xanh đố kị má hồng, hoặc có lẽ là chẳng do đất trời nào cả, do con người mà thôi…
Lộ Hi Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất