Mình là một đứa khá may mắn khi chưa từng bị ba mẹ cấm cản chuyện tình cảm. Mình vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên mình kể cho ba mẹ nghe chuyện mình lỡ thích một người là vào năm lớp 7, ba mẹ mình chỉ dặn: “Thích nhau thì làm động lực để giúp nhau học thôi, nghe không?”
Nhưng “chuyện trẻ con”, làm gì có dài lâu, mọi thứ đến nhanh rồi chấm dứt cũng nhanh. Lên tới cấp III, mình cũng chỉ lo học hành, không màng yêu đương nữa. Mà đúng ra là trong lòng đã có một ai đó trong quá khứ nên mới được như vậy.
Thế rồi thấm thoát vào cuối năm nhất Đại học, mình chấp nhận quen với một người mới và gọi về nhà báo cho gia đình, ba mẹ cũng chỉ bảo: “Con đừng sao nhãng việc học, nó cũng còn sự nghiệp nữa. Hai đứa ráng mà bảo ban, giúp đỡ nhau. Đừng làm gì dại rồi phá tương lai của cả hai.
Ai cũng bảo ba mẹ mình dễ tính, nhưng không phải đâu, là do niềm tin ba mẹ đặt ở mình thôi. Mọi mối quan hệ xung quanh mình, mình vẫn thường kể cho ba mẹ nghe. Chuyện hợp tan, chơi với ai, nghỉ chơi với ai, ba mẹ mình đều biết cả (nhưng chắc không nhớ được hết đâu).
Ba mẹ mình nuôi mình bao nhiêu năm, có lẽ hơn ai hết, họ biết con gái của họ là đứa như thế nào. Thế rồi được hơn 3 tháng, mình đã gọi điện về nhà và khóc trong cơn hoảng loạn. Không phải vì hai đứa vừa chia tay, mà vì những hành động của người đó đã dọa mình đến mất hồn mất vía.
Mình vẫn nhớ rõ như in lời ba mình đã nói: “Nghỉ học vài hôm, về nhà với ba mẹ, sợ gì bố con thằng nào!”, còn mẹ lại dặn: “Đã chia tay rồi, nhất định không được quay lại.”
Đã hơn hai năm kể từ ngày đó, ba mẹ vẫn luôn lo sợ mình còn ám ảnh quá khứ nên chưa quen thêm ai. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, mình cũng không thể giải thích rõ cho ba mẹ hiểu được.
Mình đã quen với việc một mình, mình sợ có ai đó lại bước vào, phá vỡ mọi bức tường thành mình xây lên bao lâu này, cho mình chút cảm giác quen thuộc nhưng đổi lại là mang đi hết những bình yên của mình.
Mình ngại bắt đầu một mối quan hệ, mình ngại phải chờ tin nhắn của một ai đó, mình cũng ngại việc để cho ai đó quyết định tâm trạng trong một ngày dài của mình, mình ngại tất cả.
Lúc nào cũng trong tâm thế chưa sẵn sàng, mình nghĩ mình chưa đủ xinh, học hành chưa xong, công việc chưa có, tính tình còn trẻ con, thời gian còn bận rộn và với hàng ngàn lí do khác. Mình ngụy biện cho cái việc mình đang độc thân.
Nhưng có lẽ ba mẹ mình đã bắt đầu đến giai đoạn như các phụ huynh khác, sợ con mình cứ đơn chiếc mãi, rồi sau lại chẳng lấy ai, đơn độc lâu dài. Mình thấy mình còn trẻ, dù biết vẫn khá ích kỉ nhưng mình chưa vội gì, mà cũng không cần vội.
Ba mẹ lo thì lo chứ mình không thể chọn đại một người được! Đôi lúc thấy mình không tốt khi chẳng thể sẻ chia nỗi lòng cùng mẹ cha. Nhưng biết làm sao được, đành để ba mẹ thúc giục một thời gian nữa vậy.
“Để ba mẹ lo nhiều rồi, con xin lỗi!”
Thanh Sương | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất