Khi nhìn thấy thánh giá, chú nghĩ đến thứ gì?

Nấm mồ.

Em đã từng nghe về những người đời trước, toà giáo đường cũ kĩ trong khu rừng phía Tây, đã từ rất lâu, nó đã tồn tại mà không một ai biết rõ nguồn gốc, thiết kế mang nét cổ kính, vệt ố màu đen, mảng tường bong tróc, những vết nứt đã có từ bao giờ, là màu của thời gian.

Em vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông chiều trong khu rừng ảm đạm, thê lương từng hồi nhịp nhàng, đưa mắt theo hướng hoàng hôn chiếu rọi, đứng trên một ngọn đồi cao hứng gió thổi qua tóc mềm, âm thanh khiến lòng người thanh tịnh, như một khúc trấn hồn giữa vùng núi hoang vu, để đưa tiễn cho những linh hồn không tên không tuổi đã bị lãng quên…

Phía sau nhà thờ, có một nấm mồ, một nấm mồ không rõ cách chết, không rõ người chết, chỉ biết rằng, cứ đến một ngày nhất định trong năm, sẽ có một đoá hoa cúc trắng được đặt trước mộ, cũng là ngày mà nhà thờ vang lên tiếng chuông tang thương giờ chiều tà xuống trên vùng núi.

Em nhìn theo bóng người đàn ông đơn độc mà thu hút ấy, đứng ở một gốc cây đối diện, điếu thuốc trên tay đã dần tàn rụi sau những hơi dài khói trắng, mang một nét tang thương mà lặng lẽ, âm trầm một cách khiến người ta không hết lòng thương cảm.

Tia sương chiều rọi nhẹ vào gã, len lỏi qua từng nếp tóc mềm mại, phủ lên chiếc áo khoác kaki đã cũ mà gã vẫn thường mặc khi đến đây, sự vô cảm hiện diện trên khuôn mặt góc cạnh của gã trai, lần nào cũng thế, đi đôi với gã, chỉ có tàn thuốc và sự lạnh lùng.

Gã đứng đấy, như là đợi chờ, tâm hồn vấy bẩn của gã chưa bao giờ là thanh thản, gã ôm trong mình một mảnh hồn hoang, và những ngày chỉ biết đợi chờ một sự hiện diện.

Một bia mộ không tên không tuổi, mảnh hồn hoang rong chơi trong thị trấn vắng người, không một ai biết đến sự hiện diện của nó, ngoài em và gã…

Có những thứ có như không có

Như nấm mồ đấy chẳng hạn, là một nấm mồ chôn người chết, không có nghĩa là sẽ phải có người chết.

Em biết, gã cũng biết, cái quá khứ chôn vùi sâu trong lòng, mãi mãi gã chẳng dám nhớ lại, rằng em không tồn tại trong mắt người khác, nhưng chỉ với gã em lại là thứ mà gã nhìn rõ nhất, là thứ mà so với tất cả mọi thứ trên đời này, chân thực đến không thực.

Em nhìn về hướng ngôi mộ ấy, người đã đi từ bao giờ, thoáng liếc qua bóng dáng gã trai đang dụi bỏ điếu thuốc, tiến đến chỗ em.

Chú đến đây làm gì?

Tìm em.

Tử Yên | Gửi từ group Hall of Dreamers