Rất lâu về trước, em chợt nhận ra dường như có tia nắng lạ len lỏi đâu đó trong tâm hồn em.

Nhưng tôi không hay biết, cứ thế mỉm cười ấm áp với em. Tôi không thể nhận ra, tia nắng đó trong em đã dần lớn thành mặt trời.

Rất lâu về trước, tôi tình cờ quen biết em. Tôi gặp em vào một chiều mưa vừa dứt, còn vương đâu đây chút bụi trần. Em ngồi đó, lẻ loi trên chuyến xe buýt cuối cùng của ngày.

Em không đeo tai nghe, không cầm quyển sách, không mang theo bất kì vật dụng cá nhân nào. Em chỉ ngồi đó một mình, nhìn cảnh vật dần lướt qua bên ô cửa kính. Nghe tiếng người lên xe, em quay sang, bất chợt mỉm cười với tôi.

Em là như thế. Bất kể là ai, tôi tin chắc chỉ cần họ gặp được em, điều đầu tiên họ nhận được, chính là nụ cười ấy. Và điều mà họ cảm nhận được khi nhìn vào nụ cười ấy, là nỗi bi thương khó hiểu nơi đáy mắt em.

Ngày dài tháng rộng đã khiến em phải luôn mỉm cười như vậy. Em mỉm cười với từng cơn gió nhẹ, với từng hạt mưa, với từng tia nắng hồng, với từng người đã, đang và sẽ đi ngang qua cuộc đời em.

Cô gái nhỏ trong kí ức của tôi, là người thiếu nữ không có một gương mặt đẹp, không có một thân hình hoàn hảo, nhưng cô gái ấy có một nụ cười rất thật, rất hồn nhiên của tuổi thanh xuân, lạc quan đến nỗi khó tin.

Mỗi khi nhìn lại gương mặt nhỏ nhắn luôn ẩn hiện nét cười ấy, em biết không, tôi bỗng thấy an lòng hơn rất nhiều, dù cho đôi mắt của em có bao điều muốn nói.

Cho nên, tôi đã bỏ lỡ em chăng?

Tôi đã từng nắm chặt tay em, để níu bước chân mình lại trước những nấc thang liều lĩnh của cuộc đời. Tôi đã từng bao lần trêu chọc em, chỉ để thấy nụ cười có thể làm tôi an nhiên sau bao nốt trầm của sự nghiệp.

Tôi đã từng hôn lên đôi mắt buồn của em, chỉ để che đi vết sầu trong con ngươi em, che đi hình ảnh thất bại của tôi trong mắt em.

Nhưng tôi làm thế rốt cuộc chẳng có ý nghĩa gì.

Em là cô gái tốt. Tất nhiên em muốn tôi nắm tay em, nhưng là để tôi có đủ can đảm để bước tiếp, cùng với em. Tất nhiên em muốn được tôi chọc cười, nhưng là để tôi nhìn thấy một nụ cười luôn kiên định ở đó, sẵn sàng cùng tôi vượt qua mọi vấp ngã.

Nhưng em chưa từng muốn tôi hôn lên đôi mắt buồn như chiếc lá của em.

Để làm gì?

Khi mà em bao lần muốn được khóc, cho dù khóc đến phát điên cũng được.

Để em thôi phải cười, thôi phải đề phòng, thôi phải e ngại. Cô gái nhỏ trong kí ức của tôi, em yêu tôi nhất trong cõi đời ngắn ngủi của em, chỉ vì một nụ cười ấm áp tôi dành cho em trong chiều mưa đó, chỉ vì tôi là người duy nhất không bỏ qua nét cười đó.

Em hẳn đã rất trân trọng tôi. Yêu tôi, em chỉ mong có thể sẻ chia mọi thứ với tôi, có thể cùng tôi nói về lí do vì sao em luôn cười, nói về nỗi buồn sâu xa lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt em.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn như bao người khác, cứ thế ngang nhiên bỏ qua những tâm tư từ tận đáy lòng em, những tâm tư mà em mong sẽ có người lắng nghe.

Tin buồn đến vào cuối tháng bảy, khi trời đã vào thu.

Căn bệnh ung thư quái ác đó khiến em chẳng thể che giấu tôi được nữa, cũng chẳng thể khiến em tự do nơi đất trời đầy nắng. Hai tháng cuối cùng tôi ở bên cạnh em, em bảo em không muốn đi xạ trị, chỉ muốn ở nhà, nằm trong lòng tôi thế này, cả ngày cũng được.

Tôi chiều ý em, dẫu tôi biết rằng không nên, nhưng đó là điều cuối cùng em mong muốn sau ngần ấy thời gian phải nghe theo người khác, tôi chỉ muốn em bình yên nhất trong những ngày còn lại.

Sáng sáng thấy tôi lúng túng nơi nhà bếp làm món ăn em thích, em chỉ cười khúc khích.

Lần đầu tiên tôi thấy, nét u buồn chẳng còn tồn tại trong đôi mắt đẹp của em, cả những ngày sau đó. Và cũng có những lần đầu tiên khác, lần đầu tiên em nức nở khi nằm trong lòng tôi, lần đầu tiên em không đề phòng mà bị tôi hù dọa, lần đầu tiên em nói tôi nghe những điều em luôn giấu.

Hoá ra, em cười với tất cả, là vì em muốn trân trọng những điều sau cùng, trước khi chẳng thể nhận thấy gì nữa. Hoá ra, em không thể khóc, là vì chưa từng có ai quan tâm đến những giọt nước mắt tựa pha lê của em.

Hoá ra, em rất muốn được cùng với tôi, đi đến nấc thang cuối cùng.

Hoá ra, em rất yêu tôi.

Ngày em đi, bầu trời xanh không một gợn mây, không một vết tích. Em cầm trong tay một nhành hoa cúc dại, đôi môi khẽ vẽ lên một nụ cười hoàn mỹ, vô cùng thuần khiết, tựa một nàng thiên sứ đang say giấc nồng.

Ai rồi cũng có lần đầu tiên, em cũng vậy, tôi cũng thế. Và lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái.

Bé ngoan, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ lại đến với em, ôm chặt em trong lòng rồi nghe em kể những điều em muốn kể.

Bé ngoan, nhất định anh sẽ luôn nở nụ cười như em mong mỏi, nhất định anh sẽ sống thật tốt, sống cho nửa đời mình đã chẳng thể nắm tay bước tiếp.

Đoạn đường này mình anh bước, nhưng là bước về nơi có nụ cười của em.

Anh xin lỗi, bé ngoan, vì đã lỡ mất em rồi.

Xuân Quỳnh | Gửi từ group Hall of Dreamers