Ngày hôm ấy, bạn tôi mệt mỏi gục đầu lên vai tôi, nói thật khẽ:

– Mình từng muốn biết biểu cảm của bọn họ khi thấy mình chết sẽ ra sao, lúc ấy, hẳn là họ sẽ đau buồn lắm, hoặc là họ sẽ thấy hối hận vì đã không đối xử tốt với mình, hay cùng lắm, họ sẽ vui mừng?

Tôi mặc sức nặng của cậu ấy tì lên người, nhẹ nhàng xoa tóc cậu ấy, cẩn thận từng chút như thể sợ cậu ấy sẽ vỡ ra vậy.

– Nếu cậu chết rồi, cậu sẽ chẳng thể biết gì nữa.

Cậu ấy im lặng không đáp, tôi cũng thế, chúng tôi nằm trên mái ngói suốt cả đêm, cảm nhận từng cơn gió thổi bay lớp áo mỏng, như thể sẽ cuốn trôi hết tất cả muộn phiền. Tôi biết mọi lời nói lúc này đều thật thừa thãi, tôi phải nói gì với cậu ấy đây?

Cậu ấy, chính là đang muốn biến mất khỏi thế giới này. Tôi phải nói rằng sao không nghĩ đến gia đình? Hay phải nói đời còn thật dài? Hay phải nói là còn rất nhiều người khổ hơn cậu ấy?

Vô nghĩa.

Cậu ấy đang thật tuyệt vọng, mà cái tôi mang đến chỉ có thể là một bờ vai.

– Nếu mình chết đi, cậu sẽ thế nào?
– Buồn. Rất buồn.
– Thế thôi à?

Cậu ấy cười không thành tiếng, đung đưa đôi chân hỏi lại tôi.

– Và sau này, phải nhắc về cậu bằng những lời lẽ thật tốt đẹp, cho dù cậu làm mình đau.

Cậu ấy vùi mặt vào vai tôi, thở dài một tiếng.

Con người này, bên tôi lâu như thế, tận mắt chứng kiến cậu ấy nằm bất động dưới gầm giường vài ba ngày mà chẳng ai hay biết, chua xót bôi thuốc lên những vết thương cậu ấy tự khắc lên cơ thể mình, rít cùng cậu ấy vài điếu thuốc, cạn vài chai rượu vào những đêm dài chiến đấu cùng chứng rối loạn giấc ngủ.

Chỉ mong sao, có thể gánh cho cậu ấy vài phần khổ sở, như thế, cậu ấy có thể nhẹ nhàng hơn rồi.

Tôi đưa tay sang vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, kéo cậu ấy lại gần một chút, tựa như muốn mang chút hơi ấm trên người truyền sang bên ấy, cho cậu ấy biết, là tôi thương cậu ấy nhiều đến nhường nào.

Tình cảm này thuần khiết không một chút chiếm hữu, thương như một người thân bên cạnh mình, như một bộ phận trên cơ thể, dù nằm ở vị trí nào, khi mất đi cũng sẽ để lại một vết thương rỉ máu khó có thể lành.

– Mình thương cậu, chỉ cần cậu muốn, mình sẽ luôn luôn ở bên cậu.
– Đừng lo.
Cậu ấy biết tôi bất an, cậu ấy dựa sát vào tôi thêm một chút nữa, cười cười tiếp lời.
– Mình chính là người sợ chết nhất trên thế giới này đấy.
– Phải không?
– Đau thế nào, cũng sẽ cố gắng chịu đựng, chết rồi, sẽ chẳng biết gì nữa, thiên đường gì chứ, chẳng có ai ở trên đó cả.
Tôi tìm bàn tay cậu ấy, khẽ móc ngón út của mình vào tay đối phương.
– Chờ mình.

Chờ mình một ngày trở nên cường đại, sẽ mang cậu chạy khỏi nơi này, chẳng còn lâu nữa, sẽ thật nhanh đến ngày ấy. Rồi chúng ta sẽ sống thật tốt, thật bình yên. Chúng ta sẽ ngủ thật ngon giấc, sẽ nghe những lời nói tốt đẹp, sẽ mặc những bộ đồ chúng ta thật thích.

Nên là, phải đợi mình, chỉ một lúc nữa thôi. Ở nơi đó, mặt trăng nhất định sẽ sáng hơn chốn này, cậu ở nơi đó, sẽ là một người hạnh phúc nhất.

Avery Vil | Gửi từ group Hall of Dreamers